Chương 34
Thấy mọi người trao đổi một hồi, cuối cùng có một anh một chị đi lùi về phía sau đến chỗ xe của nhà Tô Băng Linh thì Tô Hoàng Thành kéo cửa kính xuống hỏi:
“Sao đấy?”
“Dạ xe không đủ chỗ á Bác.”
“Vậy lên đây luôn đi, xe bác còn dư chỗ này.”
“Vâng ạ.”
Vương Hạ Vũ nghe thế liền nhanh chóng thao tác bật ghế lên để có thể vào hai ghế sau cùng ngồi, Tô Băng Linh ngó nghiêng một lát sau đó lại quyết định bước chân ra sau ngồi vào vị trí. Vương Hạ Vũ nhìn theo sau cô, tiếp tục dính người mà bước theo phía sau.
Anh chị bên ngoài chờ bọn họ ngồi vào điều chỉnh tư thế xong rồi mới bỏ ghế xuống cố định lại. Tiếp đó, hai người mới leo lên ngồi vào hàng ghế trên.
Tô Băng Linh nhìn Vương Hạ Vũ, nheo nheo mắt tò mò hỏi:
“Cậu theo tớ làm gì, sao không ngồi trên đấy?”
“Tớ không thích.”
Tô Băng Linh biểu cảm cứng đờ nhìn Vương Hạ Vũ, chẳng biết nên nói anh như thế nào nữa.
Xe lúc này mới theo hàng mà di chuyển đi đến nhà hàng, vì đường có hơi gồ ghề nên xe cứ liên tục lắc lư.
Tô Băng Linh ngồi ở phía sau không được quen mấy nên cứ bị đập đầu vào thành xe, Vương Hạ Vũ nhìn cô rồi đưa tay sang kéo đầu cô dựa vào người mình.
Tô Băng Linh hơi bất ngờ mà ngước đôi mắt lên nhìn, Vương Hạ Vũ cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
“Nhìn cái gì? Nhắm mắt ngủ một lát đi, đường có hơi sa đó.”
Con thỏ nhỏ trong lòng ngoan ngoãn gật đầu nghe lời, nhanh chóng nhắm đôi mắt lại rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Được một lát, Vương Hạ Vũ lại để cô nằm hẳn lên đùi mình vì thấy mặt cô không được thoải mái lắm. Lúc ngủ Tô Băng Linh có hành động hơi xoa xoa bắp tay, Vương Hạ Vũ quan sát một cái là hiểu ngay.
Anh nhanh gọn cởi chiếc áo khoác trên người mình ra đắp lên cho cô, trời cũng không lạnh mấy nhưng vì bộ đồ thiết kế có hơi ngắn nên Băng Linh mới cảm thấy lạnh.
Đường có hơi dài nên đi làm mọi người mệt, ai nấy đều dựa lưng vào ghế mà chợp mắt một chút. Vương Hạ Vũ cũng thế, anh đưa tay ôm cô để không bị lăn té xuống chỗ để chân, lưng dựa ra sau mà nhắm mắt.
Gần đến nơi Tô Hoàng Thành lên tiếng đánh thức mọi người, vẫn là Tô Băng Linh mãi không chịu dậy. Vương Hạ Vũ hết cách bèn đỡ cô ngồi dậy cho tỉnh ngủ, Tô Băng Linh như chẳng có sức mà dựa vào người anh.
“Băng Linh, dậy thôi! Sắp tới nơi rồi.”
“Hưm…”
“Băng Linh.”
Lần này Tô Băng Linh còn chẳng thèm lên tiếng đáp một câu, Vương Hạ Vũ chỉ còn cách dùng đồ ăn ra dụ dỗ.
“Dậy đi tí tớ mua bánh ngọt với nước ép dưa hấu cho.”
Mắt Tô Băng Linh lúc này mới chớp chớp vài cái rồi mệt mỏi mở ra, đầu cô dựa vào vai Vương Hạ Vũ. Nghe anh nói xong thì ngước lên nhìn anh, ánh mắt còn buồn ngủ nhìn chẳng khác gì mèo con. Hành động của cô làm cho anh có chút ngớ ra, nhìn cô chăm chú.
Đúng lúc cũng vừa đến nơi, chiếc xe dừng bánh trước một nhà hàng sang trọng. Từ ngoài nhìn vào đã thấy ở trước có đặt một tấm ảnh của cô dâu chú rể ngay cửa ra vào, bên cạnh còn có nhân viên ngồi đó.
Cửa xe mở ra, anh chị ở ghế trước đi xuống hết sau đó mở công tắc của cái ghế ra để ghế dịch lên phía trước. Thuận theo đó Tô Băng Linh và Vương Hạ Vũ có thể đi xuống dễ dàng.
Vương Hạ Vũ đi xuống trước, Tô Băng Linh đi ra theo sau. Chiếc áo lạnh đã được trả lại cho chủ nhân của nó, Tô Băng Linh vừa bước tới ngay cửa xe đã nhìn trời nắng nóng, bước chân bỗng thụt lại.
Vương Hạ Vũ đứng ngay cửa chờ Tô Băng Linh, thấy vậy liền đưa tay che chiếc áo lên đầu cô.
“Đi xuống đi, tớ che cho.”
Tô Băng Linh nghe thế mới dám đưa chân bước xuống, cô đi ép sát lấy người của Vương Hạ Vũ. Anh không thèm chú tâm đến bản thân mà chỉ chăm chăm để ý đến người con gái bên cạnh. Chiếc áo cũng che cho mình Tô Băng Linh, còn bản thân để nắng chang chang chiếu thẳng vào.
Vào đến bên trong nhà hàng, Tô Băng Linh như sống lại cô chạy thẳng đến ngay trước máy quạt mà đứng mặc dù đã có bật máy lạnh nhưng vì cơn nóng bên ngoài nên cô không thể chịu được.
Vương Hạ Vũ theo sát phía sau, thấy váy cô mặc có chút hở vai và phần đùi trở xuống nên anh muốn đưa chiếc áo khoác trên tay cho cô. Tô Băng Linh thấy thì một mực từ chối, trời đã nóng rồi vác thêm cái áo này khác gì giết người…
Đưa mắt nhìn xung quanh xem sẽ ngồi ở đâu, Vương Hạ Vũ thấy ánh mắt của các nhân viên nam trong nhà hàng đều nhìn lên người bên cạnh mình. Anh ghen đến khó chịu ra mặt, nhíu mày ngó Tô Băng Linh.
Đứng suy nghĩ một chút rồi lại thẳng tay ôm eo cô kéo đi vào bên trong bàn, Tô Băng Linh đang còn muốn đứng đó thêm một lát cho mát thì đã bị ôm đi. Cô có kháng cự nhưng thể nổi đối với anh.