Chương 28
Cả một quá trình anh nói chuyện với cô nhưng cô vẫn còn giận chuyện kia nên chẳng trả lời câu nào. Tô Băng Linh chỉ chờ đến lúc mọi người ngồi nghỉ sau một lúc ăn rồi tiếp tục lên xe chạy tiếp mà thôi.
Cô lật đật chạy ra xe rồi đóng cửa lại, Vương Hạ Vũ đành đi cửa bên kia. Vẫn là không nhường ai mac giành chỗ kế bên Tô Băng Linh, cô liếc anh một cái rồi nhìn đi chỗ khác.
Ăn xong trời cũng đang trưa nắng, làm cho Tô Băng Linh có chút muốn ngủ nữa. Cô với tay lấy chiếc mũ gắn trên ghế trước, lấy tai nghe đeo vào hai bên tai rồi dựa vào thành cửa bắt đầu ngủ.
Trong lúc cô ngủ, cửa sổ cạnh cô đang kéo xuống nên gió hiu hiu cứ luôn hắt vào bên trong. Ngủ được một lúc, Tô Băng Linh không hay biết mà đưa tay sang ôm người bên cạnh.
Vương Hạ Vũ bị ôm đến cứng cả người không biết làm sao, anh không dám cử động người dù chỉ là một chút. Quay sang ngó Tô Băng Linh, anh thấy vẻ mặt đầy nhăn nhó của cô thì lo lắng.
Thấy mặt cô ngày càng biểu cảm khổ sở, anh mới vươn tay ra ôm chặt lại cô. Nhẹ nhàng dùng tay nâng mặt Tô Băng Linh lên, đưa tay kia sờ sờ mặt cô.
“Sao mà nóng thế!”
Vương Hạ Vũ lầm bầm nhỏ chỉ mình anh nghe thấy, anh vội vàng kéo cửa kính cao lên một chút rồi đưa hai tay ôm chặt lấy cô. Nhẹ nhàng cởi bỏ nón và tai nghe ra cho cô, anh để cô dựa vào lòng mình rồi thức trông nom Tô Băng Linh.
Mãi đến khi trời gần tối Tô Băng Linh mới khó khăn tỉnh dậy, cô từ từ ngồi thẳng lên. Ngước thấy anh đang nhìn màn hình điện thoại lướt chăm chú, mặt còn có tia lo lắng, Tô Băng Linh chống nhẹ tay lên bụng anh nhưng vì tập trung quá nên Vương Hạ Vũ chẳng cảm nhận thấy.
“Hạ Vũ.”
Nghe thấy tiếng nói, Vương Hạ Vũ chầm chậm ngó lên. Thấy cô đang mở to mắt nhìn mình thì anh có hơi ngỡ ngàng, sau đó liền bỏ điện thoại xuống rồi đặt hai tay lên vai cô.
“Cậu tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không thế?”
“… Người cũng có hơi khó chịu thật đấy, sao cậu lại biết?”
“Mỗi lần cậu bị gì tớ đều phát hiện ra đầu tiên còn gì? Tớ kêu chú ghé vào mua chút gì cho cậu ăn nhé!”
Tô Băng Linh được chăm sóc hết sức chu đáo, cô không chống đối mà ngoan ngoãn nghe lời. Tô Hoàng Thành nghe Vương Hạ Vũ nói thế, nhìn xung quanh kiếm quán đồ ăn vặt rồi tấp vào.
Vương Hạ Vũ bước nhanh xuống xe chạy dô mua, Tô Băng Linh ngồi trong xe nhìn theo bước chân của anh. Cô lại ngó vào bên trong, nhìn hai anh chị đang nằm dựa vào nhau ngủ, cô không nhịn được mà cười khẽ mấy tiếng.
Được một lúc Vương Hạ Vũ lại chạy ra, cầm trên tay bịch bịch chất đống. Tô Băng Linh rảnh tay mở cửa giúp anh, Vương Hạ Vũ nhìn cô rồi nói:
“Cậu nhích vào trong đi, ngồi ở ngoài lại trúng gió độc rồi bệnh lăn ra đấy nữa.”
Tô Băng Linh nghe xong liếc xéo anh một cái rồi cũng nghe lời nhích vào bên trong cho Vương Hạ Vũ ngồi ở ngoài cùng.
Mọi người đã ổn định xong nên Tô Hoàng Thành liền chuyển bánh đi tiếp. Vương Hạ Vũ đưa mấy bịch lên trên cho bố mẹ của Tô Băng Linh, còn chừa lại vài phần cho anh chị đang ngủ.
Vương Hạ Vũ mở từng bịch ra, cẩn thận gắp từng miếng đút cho Tô Băng Linh. Cô cũng chẳng muốn tự ăn chút nào nên mặc kệ để cho người kia đút đến tận miệng.
Cả người cô còn hơi mỏi mà ngồi dựa vào ghế, ngồi được một lúc lại chuyển đầu sang phía của Vương Hạ Vũ mà dựa lên vai anh. Vương Hạ Vũ vẫn tiếp tục thổi từng món rồi đưa đến miệng cho Tô Băng Linh, mặc cô phá mình.
Tô Băng Linh ngồi dựa không thì chẳng chịu, cô còn đưa tay chọc chọc người Vương Hạ Vũ. Chưa chịu dừng lại, cô đưa tay nhéo nhéo cánh tay anh rồi lại cầm lấy mà dùng ngón tay mình vẽ lên vài đường. Đem người anh ra mà xả giận vụ trước đó.
Vương Hạ Vũ cưng chiều cô hết nấc, thấy cô khô họng ho một cái đã lấy ly nước đưa sang, Tô Băng Linh hút vài ngụm xong anh lại cầm đặt về vị trí cũ, lại không ngừng đút từng miếng ăn cho cô. Xin ủng hộ chúng 𝙩ôi 𝙩ại ⩵ 𝙏𝙧Um𝙩 𝙧𝗎yện﹒𝘝n ⩵
Tô Băng Linh ban đầu còn muốn giận tiếp nhưng cô nghĩ một hồi lại cảm thấy thôi, sau này còn nhiều cơ hội để hành anh lại nên cô chẳng quan tâm đến vụ việc đó nữa.
Ăn uống no nê xong, Tô Băng Linh cầm điện thoại lên nghịch. Cô bỗng dưng mở ứng dụng chụp hình ra rồi đưa lên chụp vài tấm, sau đó lại vào đăng lên mạng xã hội.
Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh chăm chú nhìn cô, không kiềm được lại đưa tay sang bóp má Tô Băng Linh. Cô bị chọc đến xù lông ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn chằm chằm anh.
“Cậu muốn gì?”
“Gì đâu, tự nhiên tay tớ tự như thế đấy.”
Tô Băng Linh chẳng thèm đôi co, quay đầu tiếp tục coi điện thoại. Chẳng thèm dựa vào ai kia nữa, cô ngồi cầm ly nước lên uống vài ngụm lại bỏ xuống, còn chưa bỏ được đến nơi Vương Hạ Vũ đã cầm lấy rồi giúp cô bỏ lại.