Chương 27
Cô mở camera điện thoại lên soi, thấy anh đang dựa vào ngủ thì không biết nói như thế nào. Tô Băng Linh người bỗng cứng nhắc, không dám nhúc nhích. Đưa mắt ngó xem mọi người, ai ai cũng đã dựa vào ghế mà ngủ hết rồi, chỉ còn lại bố cô ngồi lái xe mà thôi.
Qua được một lúc dài, Tô Băng Linh không chịu được sức nặng ở trên đầu nữa. Cô có hơi động đậy nhẹ, Vương Hạ Vũ giật mình tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra đã ngó sang nhìn Tô Băng Linh, cô ngước nhìn anh rồi ngồi thẳng dậy.
Vương Hạ Vũ mở miệng, dùng giọng nhỏ nhất có thể để nói chuyện với Tô Băng Linh, tránh làm mọi người tỉnh giấc.
“Cậu dậy rồi hả? Sao không ngủ thêm chút.”
“Hết buồn ngủ rồi.”
Tô Băng Linh chỉnh lại hai chiếc tai nghe đang đeo trên tai, Vương Hạ Vũ còn hỏi cô mấy câu nhưng cô đều không trả lời.
Suốt cả quãng đường, Tô Băng Linh chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn đường phố. Chẳng hề để tâm đến Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh, gió liên tục ập vào mặt của cô làm cho mái tóc bay tứ tung mặc dù đã búi tóc lên.
Một người ngắm phong cảnh bên ngoài, một người ngắm người ngắm phong cảnh.
Đợi đến gần trưa, mọi người mới tỉnh giấc hết. Bố nhìn qua gương chiếu hậu bên trên rồi nói:
“Mấy đứa chuẩn bị đi rồi đi ăn trưa này.”
Chạy đến khi tìm thấy một quán vừa ý, Tô Hoàng Thành mới tấp xe vào lề. Tô Băng Linh mở cửa bước xuống xe, Vương Hạ Vũ tiếp bước theo sau. Cô đứng đợi mọi người nhưng trời khá nắng nóng nên mặt mày đều nhăn hết lại.
Vương Hạ Vũ đứng quan sát, anh cởi lấy chiếc áo khoác của mình ra. Kéo cô lại gần rồi che từ trên đầu xuống cho Tô Băng Linh, cô bị kéo cho đứng mặt đối mặt với anh thì ngại ngùng cúi đầu nghịch điện thoại.
Mãi một lúc sau tất cả mọi người mới xuống, hai chiếc xe kia cũng đã tấp vào theo sau. Bố mẹ thấy Tô Băng Linh và Vương Hạ Vũ đứng ngoài trời nắng như vậy, nói với giọng nửa trêu nửa nghiêm túc.
“Trời nắng như này sao không đi vào trong trước đi mà đứng đó che nắng cho nhau.”
“Tính ra con đứng chờ mọi người rồi cùng vào luôn ấy, sao tự nhiên giờ bố nói như con đang sai vậy…”
Tô Băng Linh hờn dỗi quay đầu nhìn người đàn ông, cô nói dứt câu đã quay bước đi thẳng vào bên trong nhà hàng, Vương Hạ Vũ chạy theo cầm áo khoác che nắng cho cô.
Người lớn ở bên ngoài thấy thế thì cười như được mùa. Vương Hạ Vũ che cho cô đến khi hoàn toàn vào bên trong rồi mới thôi, Tô Băng Linh giận hờn mà nhăn nhó khó chịu.
Vương Hạ Vũ kiếm chuyện chọc cho cô vui nhưng Tô Băng Linh vẫn cứ như thế, cô ngồi trên ghế đầy hậm hực. Vương Hạ Vũ vừa buồn cười vừa thương cô mà ngồi xuống bên cạnh nói chuyện an ủi cho cơn giận trong lòng cô vơi đi.
Mọi người khá nhanh đã di chuyển vào bên trong rồi ngồi vào bàn, nhân viên phục vụ tiếp ứng nhanh nhẹn.
Trong bữa ăn, mấy món Tô Băng Linh muốn ăn chưa kịp gắp đã được Vương Hạ Vũ gắp bỏ vào chén sẵn cho. Cô không hiểu sao anh lại biết mình muốn ăn món đó mà gắp như thế.
Ăn xong, Tô Băng Linh nhìn thấy hai đứa nhóc kia đang ngồi chơi ở một góc. Cô nheo mắt lại rồi đứng lên muốn đi lại phía đó, thấy Vương Hạ Vũ định theo sau cô quay người chỉ tay nói:
“Ngồi im đó, không được đi theo tớ!”
Vương Hạ Vũ muốn đi theo cô lắm nhưng không được, đành phải ngồi xuống yên thân tại chỗ chờ cô quay lại.
Tô Băng Linh đi sang ngồi xuống cạnh hai đứa nhóc, không lòng vòng mà vào thẳng vấn đề.
“Nhớ hồi sáng chị nói như thế nào không nhỉ? Sao tên kia lại vào được xe của chị!”
“T.. Tụi em có biết đâu, anh ấy lên sao hai đứa em biết được…”
“Còn nói nữa? Muốn gì đây hả?”
Tô Băng Linh bày ra vẻ mặt tức giận, hung dữ hù dọa hai đứa nhóc. Tụi nó cũng biết lỗi mà mếu máo mặt mày rối rít xin lỗi Tô Băng Linh.
Cô không nhịn được cười nữa, liền đứng dậy rời đi để lén cười không cho tụi nhỏ thấy. Đứng lên nhìn về phía bàn mọi người đang ngồi, thấy Vương Hạ Vũ nhìn chăm chăm vào mình thì cô suy nghĩ một lát rồi lại ngoắc tay kêu anh lại.
Không chần chừ chút nào, Vương Hạ Vũ vội vàng đứng phắt dậy chạy lại phía Tô Băng Linh. Mặt cô chẳng chút biểu cảm nào nhìn anh, đắn đo mãi cô mới mở miệng.
“Thôi, tớ nói luôn nhé! Cậu đã có người trong lòng rồi mà còn tỏ ra thân thiết với tớ như thế làm gì?”
“Thì người trong lòng tớ là c… À… Chuyện đó nó đùa thôi mà, cậu cũng tin là thật đấy à?”
“Gì? Chuyện đó mà đùa được à?”
“… Thôi mà, tớ xin lỗi. Lần sau không đùa thế nữa!”
Tô Băng Linh càu nhàu nhìn chằm chằm vào anh, chẳng biết nên nói như thế nào với con người này nữa! Làm bữa giờ cô phải khó chịu trong lòng, còn khóc vì chuyện đó nữa chứ…