Chương 26
Bố mẹ Tô Băng Linh giờ khắc này mới chịu đi vào trong xe, đề máy chuẩn bị xuất phát. Vương Hạ Vũ đương nhiên không hề hài lòng với chỗ ngồi mà bực dọc, mặt mày nhăn nhó hết lại, tầm mắt đưa ra cửa sổ nhìn chiếc xe trắng bên đối diện kia.
Bố mẹ vừa vào trong xe, Tô Băng Linh đã lên tiếng hỏi chuyện.
“Đi về quê mình mà gia đình cậu ấy đi theo làm gì thế ạ?”
Mộc Lam nhẹ nhàng trả lời lại câu hỏi của cô con gái: “Hồi nhỏ Vũ Vũ cũng về quê mình mấy lần mà, giờ ai bên dưới cũng đều quen thằng nhỏ nên dẫn theo cho mọi người gặp thôi mà con. Đi đông đông mới vui chứ!”
Tô Băng Linh bĩu môi không nói gì thêm, liếc nhìn qua tên kia thì thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm cô. Tô Băng Linh hừ nhẹ một cái rồi quay người điều chỉnh ngồi sao cho tên kia khỏi nhìn thấy.
Khi xe đã di chuyển ra đến đường lớn, anh kéo kính xuống la tên của cô, Tô Băng Linh có đưa mắt nhìn sang. Vương Hạ Vũ vẫn chưa chịu thôi mà tiếp tục la tên cô khiến cho mọi người đi đường đều nhìn vào.
Tô Băng Linh nhắm mắt lại cố kiềm chế cơn tức trong người, cô thẳng tay bấm nút kéo kính lên. Lấy từ trong túi xách ra một hộp đựng tai nghe, cô đeo vào tai rồi với lấy chiếc mũ đội lên đầu.
Cô nhìn sang bên kia một lần nữa rồi mới nhắm mắt dựa vào đằng sau ghế cố gắng ngủ. Trong lúc cô ngủ, xe có ghé vào để đổ xăng, mọi người đều xuống để đi vệ sinh.
Hai tên nhóc kia cũng không ngoại lệ, chúng nó đi vệ sinh xong lại thấy có một sạp bán đồ ăn đồ uống ngay gần đó, chúng không ngần ngại mà chạy lại.
Vương Hạ Vũ từ trong xe quan sát thấy, anh nhanh nhẹn mở cửa bước xuống xe đi lại gần hai tên nhóc.
“Có muốn mua không?”
Đôi mắt của đứa nào đứa nấy đều sáng trưng lên, gật đầu liên tiếp. Vương Hạ Vũ lại thừa cơ nói tiếp:
“Vậy hai đứa phải qua xe của anh, anh qua xe của mấy đứa. Chịu không?”
“Dạ được ạ!”
Đồng ý không có chút chần chừ nào, dường như giờ khắc này chẳng đứa nào nhớ đến câu cảnh cáo của Tô Băng Linh cả.
Vương Hạ Vũ dụ dỗ hai đứa nhỏ bằng cách khá bỉ ổi nhưng cuối cùng vẫn là đạt được ý nguyện mà ngồi cạnh Tô Băng Linh.
Khi xe tiếp tục di chuyển, Tô Băng Linh mơ màng tỉnh giấc, quay đầu sang nhìn mọi người đang làm gì thì đột nhiên gương mặt của tên kia xuất hiện trước mắt.
Tô Băng Linh giật mình nép người sát vào cửa, cơn buồn ngủ kia cũng tan biến. Cô chăm chăm nhìn thẳng vào người đối diện, nhăn nhó đầy khó chịu.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cậu ở đâu thì tớ ở đó.”
Tô Băng Linh không để ý đến Vương Hạ Vũ nữa, nghiêng đầu nhìn hai anh chị ngồi bên kia chỉ tay vài người Hạ Vũ.
“Chị chịu đấy!”
“Anh cũng chịu!”
Tô Băng Linh vẻ mặt đầy khó hiểu, cô không khỏi trố mắt nhìn anh. Rất nhanh liền không quan tâm nữa mà kéo mũ xuống che mặt tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ xe chuyển động khá mạnh nên khiến đầu cô xém chút nữa đập vào thành cửa, may mắn là được Vương Hạ Vũ dùng tay che chắn lại thành ra tay anh bị đập vào. Tô Băng Linh bị giật mình tỉnh dậy, thấy tay anh trước mặt thì đẩy ra.
Cảm thấy cô không quan tâm đến mình, anh giả cờ rụt tay lại xoa xoa, vẻ mặt bày ra vẻ đau đến tận cùng, mắt còn rưng rưng muốn khóc. Như ý của Vương Hạ Vũ, Tô Băng Linh thấy thế liền quay sang cầm tay anh lên xem xét kĩ lưỡng.
Vương Hạ Vũ nhìn cô cúi đầu nắm tay mình xoa xoa rồi thổi thổi không nhịn được mà mỉm cười, Tô Băng Linh như nhận thấy gì đó mà bất giác ngước đầu lên, Vương Hạ Vũ liền điều chỉnh lại biểu cảm đau khổ.
Tô Băng Linh liếc nhìn anh một cái rồi lại cúi xuống nhìn xem tay anh, đột nhiên cô bỏ bàn tay Vương Hạ Vũ ra rồi lục đồ trong chiếc túi đeo vai của cô lấy ra một cái băng dán cá nhân.
Cô cẩn thận xé ra rồi dán vào chỗ đang bị trầy xước đến ửng đỏ kia, tất cả hành động của Tô Băng Linh đều được người kia quan sát tỉ mỉ. Không khỏi mà lén vui thầm trong lòng, chiếc miệng kia cũng đã để lộ ra hai dấu ngoặc.
Đi cả quãng đường dài nên ai ai cũng đều mệt mỏi, Tô Băng Linh lại một lần nữa chìm vào giấc. Ban đầu cô dựa vào thành cửa ngủ, đầu vẫn còn đội mũ và đeo tai nghe.
Vương Hạ Vũ ngồi bên cạnh chờ cô ngủ sâu, đưa tay sang đỡ đầu cô dựa vào vai mình, sẵn tay cởi bỏ chiếc mũ trên đầu cô xuống. Sau đó anh ngáp một cái rồi dựa nhẹ lên đầu cô tiến vào giấc ngủ.