Chương 2
“Thầy giới thiệu sơ qua nhé! Thầy tên Ngô Chấn Du, dạy môn Toán. Năm nay sẽ là chủ nhiệm của lớp các em, mong được các em giúp đỡ trong quá trình dạy học.”
Học sinh trong lớp vỗ tay hân hoan, la hò chào mừng thầy giáo mới. Có một vài bạn đại diện cho lớp đứng lên nói:
“Tụi em cũng rất momg được thầy chỉ giáo ạ.”
Thầy giáo lúc này cũng như được cởi bỏ cảm giác lạ lẫm kia đi, giờ xem như đã làm quen với nhau xong hết rồi. Tiết này không dạy, Ngô Chấn Du dùng tiết này để làm quen các học sinh trong lớp trước tiên.
“À, dựa vào điểm số, thầy xem có bạn Vương Hạ Vũ là cao nhất, em làm lớp trưởng nhé!”
Anh sau khi nghe thầy giáo nói xong cũng không có bất ngờ gì mấy, đứng lên nói vài câu nhận chức rồi ngồi xuống. Tô Băng Linh bên cạnh chêu chọc anh mấy câu.
“Woa woa, không hổ là anh Vương Hạ Vũ đây. Làm lớp trưởng từ cấp 2 tới tận cấp 3 luôn đấy!”
“Đừng có chọc tớ…”
“Ôi, còn ngại nữa cơ. Bộ em nói không đúng ạ?”
“… Băng Linh, được rồi mà.”
Tô Băng Linh vẫn mặc kệ câu nói kia của Vương Hạ Vũ, tiếp tục chọc thêm mới chịu. Hạ Vũ từ mặt tới tai đều ửng đỏ lên hết rồi, Băng Linh nhìn thấy liền bật cười một cái.
Vì là tiết học làm quen lên cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến giờ ra chơi để chuyển tiết. Băng Linh cảm thấy có chút khát nước, cô quay qua ngó Hạ Vũ.
“Cậu đi mua dùm tớ chai nước được không a?”
“Ngồi đó đợi tớ một lát.”
Anh nhanh chóng đứng dậy, bước chân ra khỏi lớp học. Băng Linh lấy điện thoại ra mà lướt, đang định làm gì đó thì có một giọng nói ở bàn trên phát ra. truyện xuyên nhanh
“Chào cậu, tớ là Hứa Vi, cho tớ làm quen nha!”
“Còn tớ là Khanh Nhất.”
Hai bạn học ở bàn trên đều quay xuống nhìn vào cô, một nam một nữ. Băng Linh thân thiện mà mỉm cười nhẹ, lên tiếng đáp lại.
“Được, tớ là Tô Băng Linh.”
Cả ba người có vẻ cùng tần số với nhau nên trò chuyện rất thoải mái, không có vẻ như là mới vừa làm quen xong. Hạ Vũ mua đồ từ căn tin lên, thấy Băng Linh đang nói chuyện gì đó với hai người lạ mặt kia, anh tò mò vừa cầm đồ trên tay vào vừa nói:
“Đang nói gì vậy?”
“Tớ vừa làm quen được hai bạn mới nè.”
“Vậy sao.”
Hạ Vũ đưa chai nước vị cô thích nhất, theo sau đó là các bịch bánh. Hai bạn học bàn trên thấy anh cũng giới thiệu tên lại, anh thì thơ ơ nói tên của mình.
“Tớ kêu cậu mua nước thôi mà. Tớ chưa đủ mập hay sao mà còn đưa đồ ăn nữa, dạo này tớ đang giảm cân đó.”
Anh thở dài ra một hơi, quay sang đưa mắt lướt từ trên xuống dưới, đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
“Ăn đi, không mập.”
Băng Linh trề môi biểu tình không đúng chút nào, nhìn thấy ánh mắt kia của Hạ Vũ liền thôi. Vài suy nghĩ đã hiện lên trong đầu cô, ăn một chút chắc cũng không sao đâu ha.
Những hành động kia của hai người đã bị Hứa Vi và Khanh Nhất chống cằm lên bàn họ quan sát nãy giờ. Hứa Vi cười cười lên tiếng:
“Hai người đang yêu nhau đấy à?”
“Làm gì có.”
Vương Hạ Vũ và Tô Băng Linh đồng thanh phản đối, sau đó cả hai quay mặt sang nhìn nhau. Hạ Vũ di chuyển ánh mắt đi nơi khác trước, Băng Linh theo đó cũng quay sang nhìn Hứa Vi.
“Bọn tôi là thanh mai trúc mã mà thôi.”
Hứa Vi gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu nhưng trong lòng lại khác xa, cô gái này có vẻ đã nhìn thấu được cái gì đó rồi chăng.
Các tiết học sau đó rất nhanh cũng trôi qua, Hạ Vũ và Băng Linh cùng đi bộ về nhà. Đang đi trên đường, Băng Linh nhớ ra trong tiết Giáo dục, cô giáo có nói về việc đi xe bus, cô nảy ra ý định.
“Này, hay từ ngày mai bắt đầu đi xe bus thử đi.”
“Đi xe bus là cậu phải dậy sớm lắm đó, có dậy nổi không mà đòi đi?”
“Cậu khinh thường ai đó hả?”
“Không đúng hay sao ha? Mới vừa sáng hôm nay luôn này, nói đi đâu cho xa xôi.”
Vương Hạ Vũ nói xong câu, cảm thấy có gì đó không ổn nên nhanh chóng sải bước mà chạy. Tô Băng Linh nghe dứt câu kia, cảm thấy xấu hổ mà chạy đuổi đánh Hạ Vũ, khiến cho cả con đường đầy ấp tiếng cười của hai người họ.
Y như rằng câu nói của Hạ Vũ, Băng Linh không dậy nổi, cậu phải kéo người cô dậy. Không kịp ăn sáng ở nhà nữa, cả hai gặm một miếng bánh mì sandwich trong miệng rồi chạy đi.
Đến trạm xe bus, rất may mắn là vừa kịp lúc xe dừng. Một nam một nữ kéo nhau chạy lên xe, hì hục thở. Sau khi lấy lại được ít dưỡng khí rồi thì Hạ Vũ và Băng Linh lùi ra sau tìm chỗ, nhưng ghế ngồi đã có người hết rồi nên bọn họ chỉ có thể đứng.
Vương Hạ Vũ có chiều cao hơi khiêm tốn nên anh bám vào thanh vịn ở bên trên, còn Tô Băng Linh vịn vào cột đỡ của xe bus. Anh đứng ở ngay phía sau cô, một tay cầm thanh vịn một tay cầm vào quai cặp phía trên cùng cô đang đeo.
“Tớ đã nói rồi, cậu dậy không nổi. Sao phải đi xe bus chi cho cực vậy chứ?”
“… Do là hồi hôm qua tớ thức khuya mà thôi. Ngày mai tớ dậy sớm cho cậu coi.”
“Để rồi coi, ngày mai lại dậy muộn cho xem.”
Vừa dứt câu, Hạ Vũ đã cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh liếc ngang qua, anh liền đưa mắt đi nơi khác, tránh đi ánh mắt hung dữ kia.
Đi xe bus đúng là đến trường nhanh hơn đi bộ nhưng lại khiến cho cả hai khá đừ người. Lúc họ đến có hơi sớm, trường chỉ có một vài người lưa thưa bước vào.