Chương 18
“Mấy cậu có về nhà tớ tối nay không? Bố mẹ mới đi du lịch hôm qua phải mấy ngày nữa mới về. Giờ Băng Linh như này cũng không về nhà cậu ấy được, mẹ cậu ấy la mất.”
Khanh Nhất đáp lại nhanh chóng: “Không c…”
Còn chưa nói xong Hứa Vi đã cắt đứt lời anh bằng giọng nói nũng nịu do cơn say, người cô không chịu đứng yên mà cứ nhúc nhích.
“Đúng a, giờ tớ về mẹ tớ cũng sẽ la tớ mất. Cho ngủ nhờ một bữa nhé Hạ Vũ.”
Khanh Nhất đi theo cản Hứa Vi lại, tình thế bắt buộc anh bất lực đồng ý đến nhà Vương Hạ Vũ. Hứa Vi lơ mơ lấy điện thoại ra nhắn tin cho mẹ, nói rằng tối nay cô sẽ ngủ ở nhà bạn.
Về đến nhà Vương Hạ Vũ, anh đang bế cô vào phòng ngủ, chợt nhớ ra gì đó mà quay đầu lại nhìn hai con người kia.
“Phía bên đó có hai phòng ngủ ấy, cho cậu ấy ngủ rồi cậu về phòng ngủ đi.”
“Không cần đâu, tối nay tớ thức chăm cậu ấy.”
“Ồ, giống tớ thế.”
Nói xong Vương Hạ Vũ mở cửa bế Tô Băng Linh vào bên trong, cô lúc này đột nhiên tỉnh lại. Được một lúc thì bắt đầu vùng vẫy chẳng chịu yên, miệng còn la lớn.
“Tớ muốn tắm!”
“Không được, cậu đang say.”
“Không biết đâu, tớ muốn tắm! Người tớ đang bẩn, nhất là cai chỗ cổ này!”
Vương Hạ Vũ liền hiểu lí do tại sao Tô Băng Linh lại đòi tắm ngay lúc này, anh cũng rất muốn chạy vào nhà tắm xả nước lên người cô nhưng vì cô đang có chất rượu trong người nên không thể được.
Suy nghĩ trong đầu mãi mới ra một cách, Vương Hạ Vũ nhẹ nhàng dỗ dành Tô Băng Linh.
“Tắm thì không được nhưng tớ làm ướt khăn cho cậu lau người nhé?”
“Ưm…ưm.”
Tô Băng Linh mếu máo gật đầu, đôi mắt long lanh to tròn nhìn chằm chằm vào Vương Hạ Vũ. Anh đứng dậy đi lại tủ lấy một chiếc khăn trắng, rồi lại đi vào phòng tắm làm ướt nó bằng nước ấm.
Bước ra khỏi phòng tắm, Vương Hạ Vũ bước lại đưa khăn trên tay sang cho Tô Băng Linh. Cô cầm lấy nhưng chỉ lau mỗi chỗ nơi Quốc Đạt kề mặt vào. Lau đi lau lại, càng về sau dùng lực càng mạnh khiến cho da đỏ ửng một mảng lớn.
Đứng nhìn theo từng động tác của cô, cơn tức trong người Vương Hạ Vũ lại bùng phát vì nhớ đến chuyện ban nãy khi vừa bước vào cửa ở quán Karaoke.
Cần cổ trắng nõn nà của Tô Băng Linh hiện lên một vài tia máu, Vương Hạ Vũ vươn người cầm cổ tay cô lại, ngăn cô không cho cô tiếp tục lau nữa nếu không sẽ chảy máu ra luôn mất.
“Cậu…bỏ tay của cậu ra.”
“Được rồi, đừng lau nữa! Đã sạch lắm rồi.”
Tô Băng Linh không tin, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ. Vương Hạ Vũ lại chuẩn bị dỗ cô, ngắm cô chăm chú rồi gật đầu một cái đầy chắc chắn.
Lực cầm khăn của Tô Băng Linh dần được buông lỏng ra, Vương Hạ Vũ nhanh tay giật lấy một cái vèo. Tiếp theo cho Băng Linh nằm xuống giường, Hạ Vũ ngồi bên cạnh xoa xoa đầu ru cô ngủ.
Chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, mặc dù đã ngủ nhưng tay cô vẫn nắm chặt lấy tay của Vương Hạ Vũ. Anh không có ý định ngủ, ngồi dưới sàn gần giường một tay nắm lại tay cô một tay lên mạng đọc cách chăm sóc người say.
Ban nãy Vương Hạ Vũ đã lấy điện thoại của Tô Băng Linh nhắn tin cho mẹ Mộc Lam nói cô sẽ ngủ ở nhà anh cho mẹ cô yên tâm.
Đến sáng Tô Băng Linh từ từ tỉnh dậy, cô chậm chạp mở mắt ra, đảo nhìn xung quanh căn phòng. Đây không phải là phòng của Vương Hạ Vũ sao? Sao cô lại ở đây?
Lục tìm lại những đoạn kí ức bên trong đầu, nhớ ra mọi chuyện tối hôm qua Tô Băng Linh nằm đưa tay lên đỡ trán. Cảm nhận tay kia của mình có hơi ấm ấm, cô quay đầu sang nhìn.
Cảnh tượng trước mắt làm cho cô khá bất ngờ, Vương Hạ Vũ một tay nắm chặt lấy tay Tô Băng Linh một tay vẫn cầm điện thoại trên tay mà gối đầu vào mép giường ngủ quên đi.
Di chuyển tầm nhìn lên bàn cạnh đầu giường, Tô Băng Linh thấy có ly nước lọc, cổ họng cô cũng đang đau rát vì khát nước. Băng Linh cẩn thận rút tay ra khỏi tay Hạ Vũ, cô chống hai tay xuống giường để ngồi dậy.
Ngồi dựa vào thành giường, cô với tay qua bàn cầm ly nước lên uống. Vương Hạ Vũ bị làm thức giấc mà rề rà ngồi dậy, đưa hai tay lên dụi mắt.
Đang nhắm mắt ngửa cổ uống nước, nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống mở mắt thấy Hạ Vũ đang nhìn mình chằm chằm thì cô giật mình mà phun hết số nước trong miệng mình ra phía trước.
Có bao nhiêu nước đều hoàn hảo đáp vào mặt Vương Hạ Vũ, anh bị làm cho nhắm chặt mắt lại. Sau một lúc mới mở mắt ra, bất lực nhìn cô mà thở dài ra một hơi.
“Cậu nhìn tớ như thế làm gì? Sợ chết mất!”
Không trả lời câu hỏi của Tô Băng Linh, Vương Hạ Vũ đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi anh lấy cái ly trên tay cô rồi dặn dò.
“Ngồi im đó đi, tớ đi pha nước chanh mật ong cho mà uống.”