Chương 71 - Sự thật
“Con nhỏ đó còn chưa tỉnh nữa à?” – Một tên có thân người ốm nhom như que
tăm từ bên ngoài đi vào, cầm ly cà phê đen đưa cho tên khác cũng ở trong phòng.
Nhận lấy ly cà phê, hắn liếc sang chỗ Diệp Băng đang nằm,
đảo mắt một vòng chán ghét “Vẫn như cũ thôi. Chích nó có một cái mà tới
bây giờ vẫn bất tỉnh, đúng là đồ đàn bà yếu đuối.”
“Người ta vẫn
là phụ nữ đó màu nhẹ lời xíu đi.” – Tên vừa bước vào cười cười, kiếm tạm một chỗ trong phòng ngồi đỡ rồi nói: “Tao nghe nói trước đây nó là gái
làng chơi đấy.”
“Loại như cô ta không biết có gì hay ho mà anh Lục lại mang về…”
“Nè nè nè, đừng có nói vậy chứ! Cô ta là gái làng chơi đấy mà đem gái làng
chơi về thì chỉ có giải tỏa nhu cầu thôi chứ còn gì nữa! Anh Lục lâu
ngày cũng chưa chạm qua phụ nữ rồi, tao mà là anh Lục tao cũng chẳng
chịu nổi tới bây giờ đâu.”
Tên ngồi gần chỗ Diệp Băng bày ra ánh
mắt kinh tởm khi nghe thấy những lời nói đó, khó chịu đáp trả “Mày đừng
đem anh Lục ra so sánh với một tên d*m loạn như mày.”
“Haha.” –
Tên kia cười lớn, mặc dù bị nói những lời khó nghe nhưng anh em vào sinh ra tử nhiều lần hắn cũng không chấp nhất, nghe riết cũng thành quen
rồi.
Tên kia cười xong thì đi lại chỗ Diệp Băng nhòm cơ thể cô từ trên xuống dưới không sót một kẻ hở nào “Công nhận nhìn kỹ cô ta cũng
hấp dẫn lắm đấy.”
Ý đồ của tên này thể hiện quá rõ ràng, hắn định sờ thử vào làn da của cô thì tên kế bên nhanh chóng chụp tay hắn lại,
cảnh cáo “Mày điên rồi đây là người của anh Lục.”
“Buông tao ra.” – Hắn giật mạnh tay lại, trừng mắt lên “Tao chỉ chạm thử thôi. Tao theo
anh ấy lâu như vậy chẳng lẽ có một cái chạm cỏn con cũng tính toán với
tao?”
Hắn mặc kệ có bị ai cản trở quay lại nhìn Diệp Băng, hồi hộp giơ tay ra chuẩn bị sờ vào làn da rắn chắc trước mắt thì Lục Thuần
Trạch như ma quỷ bất thình lình đứng sát kế bên hắn. Anh mạnh bạo không
nương đạp mạnh hắn một đạp khiến cho hắn ngã nhào ở một bên.
“Anh Lục!” – Hắn cuống cuồng đỡ người ngồi dậy.
Hắn định mở miệng giải thích nhưng chưa kịp thốt lên đã bị Lục Thuần Trạch
tát cho một bạt tay “Chưa có lệnh của tao ai cho mày có quyền chạm vào
cô ta? Có phải mày xem tao như đã chết rồi phải không?”
“Anh Lục, em không có ý đó.” – Hắn bò tới chân của anh, anh liền né sang chỗ khác
“Cút!!!” – Lục Thuần Trạch gằn giọng nói.
Tên còn lại nhận thấy Lục Thuần Trạch rất tức giận, cứ cái đà này có khi
tên kia một chút nữa sẽ bị Lục Thuần Trạch cho chầu trời mất thôi. Tên
còn lại phản ứng nhanh lôi tên kia đứng lên, kéo ra ngoài.
Lục
Thuần Trạch đập phá đồ đạc trong phòng để xả giận. Lúc này, Diệp Băng mơ màng tỉnh, mắt đảo quanh nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm. Bên tai cô
nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc, cộng với tiếng chửi rủa của Lục Thuần
Trạch bất giác làm cho cô bất ngờ.
Anh vẫn chưa biết cô đã tỉnh lại, cho tới khi cô hét lớn tên anh “Lục Thuần Trạch.”
Hắn xoay lưng lại “Tỉnh rồi sao?”
“Tên khốn, mau thả tôi ra, anh có ngon thì giết chết tôi đi!!” –
Diệp Băng kích động quá mức hét lớn vào mặt Lục Thuần Trạch “Cùng lắm là anh giết tôi đi không thôi sẽ có ngày Lãnh Hàn Tử tới giết chết anh.”
“Câm miệng cho tôi!” – Lục Thuần Trạch chen ngang, quát lớn.
Anh bước nhanh lại, hai tay áp sát vào mặt Diệp Băng, trừng mắt lên nói:
“Lãnh Hàn Tử, Lãnh Hàn Tử, Lãnh Lãnh Hàn Tử. Tại sao lúc nào cũng là tên ch* đó?”
“Hắn có gì hơn tôi? Cùng là con trai của một người đàn ông có lý nào hắn có tất cả còn tôi lại chẳng có gì? Tại sao?”
Lục Thuần Trạch dần mất kiểm soát khiến cho Diệp Băng cũng phải rùng mình khiếp sợ.
“Anh muốn nói gì?” – Diệp Băng run rẩy hỏi.
Lục Thuần Trạch buông tay khỏi mặt cô, anh nhếch mép, bi thương kể cho cô nghe.
“Tôi và Lãnh Hàn Tử là anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ
cao quý, chỉ vì đem lòng yêu thương Lãnh Vũ mà hai người lén lút yêu
thương nhau, vụng trộm bên ngoài, sau đó có tôi trên đời. Trong mắt cả
dòng tộc Lãnh gia mẹ tôi là người thứ ba phá hoại tình cảm gia đình
người khác. Cho đến một ngày mẹ tôi vì không chịu đựng nổi sự chèn ép từ phía hai bên gia tộc mới ẳm tôi bỏ trốn…”
Anh ngập ngừng một lát
rồi nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng cô biết gì không? Lãnh gia đã sai người
tới giết mẹ tôi, đám người đó sợ rằng mai này khi tôi lớn lên sẽ quay
trở lại tranh giành quyền thừa kế với Lãnh Hàn Tử. Ha, thật nực cười. Có lẽ mẹ tôi cũng sớm đã biết sẽ tới ngày đó nên đã bỏ rơi rớt tôi ở ngoài lề đường. Rồi tôi trở thành một đứa bụi đời, ăn cướp của người khác để
sống qua ngày.”
Lục Thuần Trạch lại tiếp tục đập phá đồ đạc “Trong suốt khoảng thời gian đó bọn người Lãnh gia chẳng một lần nhớ đến chúng tôi. Tôi hận đám người đó, tôi phải giết chết hết tất cả để trả thù cho mẹ tôi!! Tôi phải giết chết Lãnh Hàn Tử vì hắn là cội nguồn của tất
cả!!”
“Anh sai rồi! Lãnh Vũ mới là kẻ đáng trách!”
Lục Thuần Trạch cười nham hiểm “Lãnh Vũ, tôi đã xử lý ông ta từ lâu rồi, bây giờ
chỉ còn Lãnh Hàn Tử nữa coi như kế hoạch trả thù của tôi sẽ thành công
mỹ mãn.”
Xử lý từ lâu rồi?!!
Diệp Băng bỗng nhớ lại trước
kia Lý Duật Hành và A Tuấn có nói cha của Lãnh Hàn Tử đã rời khỏi dòng
tộc nhiều năm, không ai có thể tìm ra tung tích của ông ấy. Vậy chẳng lẽ sự mất tích mấy năm là do Lãnh Vũ đã bị Lục Thuần Trạch giết chết rồi
sao?
“Không thể nào!!” – Diệp Băng lẩm bẩm trong miệng.
Việc này Lãnh Hàn Tử mà biết được nhất định sẽ không tha cho Lục Thuần Trạch.