Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 17 - Nguy hiểm [1]
Vì Lục Thuần Trạch đã nhịn đói một thời gian dài cộng với việc anh cật lực chạy trốn đám người kia nên mới dẫn tới việc cơ thể suy yếu.
Tối đó, Lục Thuần Trạch tỉnh dậy, thấy thức ăn cỗ chuẩn bị trên bàn liền
lao tới ăn ngấu nghiến. Không biết được anh đã nhịn đói trong bao lâu mà khiến bản thân ra nông nỗi này. Khi ăn xong anh bắt đầu sử dụng phòng
tắm, vì do không có quần áo của đàn ông nên anh chỉ có thể quấn tạm một
cái khăn che những chỗ cần che. Cứ nghĩ đến lúc ngủ anh sẽ tranh giành
giường với mình ai mà có dè đến tầm khuya Lục Thuần Trạch chỉ lấy một
cái chăn ở trên giường rồi ra ngoài sofa nằm ngủ. Xem ra anh cũng rất
biết điều.
Ngày hôm sau, Lục
Thuần Trạch thức còn sớm hơn cả Diệp Băng, đi đâu đó đến trưa nắng gắt
mới chịu về. Cuối cùng Diệp Băng lại phải tra hỏi anh một trận, dù gì cô cũng không thể tin tưởng một người quá dễ dàng.
“Nói mau lên.” – Diệp Băng lớn tiếng.
“Tôi chỉ đi dạo cho khuây khoả thôi cô không cần phải lo đến vậy đâu.” – Lục Thuần Trạch giải thích.
Diệp Băng cảm thấy bản thân cũng đã hơi quá đáng, cô day day thái dương,
nói: “Khuây khoả cũng tốt, tôi cũng không muốn phải gắt gao với anh làm
gì chỉ là tôi một mình ở đây vốn dĩ đã không thể tin được bất cứ người
nào.”
Anh đưa mắt sang nhìn,
xem ra là Diệp Băng đang nói thật lòng “Cô cứ yên tâm tôi sẽ không làm
hại đến tôi, cũng chẳng có việc gì phải giấu giếm, có việc gì tôi sẽ tự
động nói cho cô nghe.”
Diệp Băng mỉm cười, cảm ơn Lục Thuần Trạch một tiếng.
Từ bữa Diệp Băng trải qua vụ việc gây ám ảnh tâm lý cho cô đến bây giờ
cũng đã hơn một tháng cô không trông thấy hắn nữa, thậm chí A Tuấn cũng
không xuất hiện. Không phải là nhớ nhung gì đâu mà là cô không biết được khi nào hắn mới chịu thả cô ra khỏi nơi quỷ quái này. Ở đây mọi thứ rất tốt, tốt nhất ở chỗ có mặt của Lục Thuần Trạch bầu bạn mỗi ngày. Nhưng
dù tốt đến đâu cả cô và Lục Thuần Trạch đều muốn được rời khỏi đây, nhìn ngắm thế giới xinh đẹp ngoài kia.
Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ, chúng không thể chắp cánh bay đến nơi Lãnh Hàn Tử nói cho hắn biết cô muốn hắn thả cô ra.
Đang lúc mãi mê trong dòng suy nghĩ, Diệp Băng bắt gặp bóng lưng của Lục
Thuần Trạch đang đi đâu đó. Cô mới sực nhớ ra anh hay đi dạo để giải
khuây vào ngay khung giờ này.
Cô âm thầm bám theo sau muốn xác minh xem lời nói ngày hôm ấy của anh có phải là sự thật hay không.
Lục Thuần Trạch đi xa hơn mức cô nghĩ, càng đi quang cảnh càng lúc càng u
ám, không một bóng người. Tới lúc này Diệp Băng dù có ngốc nghếch đến
mức nào cũng đã đoán ra những lời anh nói đều là dối trá. Nhưng cô không quay đầu lại, tiếp tục bám theo đến cùng.
Đi được năm, sáu phút thì phía sau đám cây cỏ dại cao mọc um tùm là một
bức tường vững chắc. Lục Thuần Trạch đi tới đứng trước bức tường, không
biết anh đã làm gì mà một phần nhỏ của bức tường bắt đầu chuyển động,
xoay dọc để lộ hai kẻ hở vừa đủ cho một người bước qua.
Diệp Băng chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp tục theo dõi anh nếu anh bước qua bức
tường đó. Lục Thuần Trạch vừa đặt chân qua rồi đi mất, Diệp Băng rời
khỏi vị trí, hối hả chạy tới sợ bản thân chậm chạp thì bức tường sẽ đóng lại. Bất ngờ thay cô còn chưa kịp tới gần lại thấy Lục Thuần Trạch như
bị ma quỷ đuổi điên cuồng chạy.
Một con hổ hung tợn, nhe nanh
rượt đuổi Lục Thuần Trạch. Cô nhìn thấy con hổ đó thì hồn phách đã đăng
xuất khỏi cơ thể. Đến khi anh nắm lấy tay cô lôi đi không thương tiếc
thì hồn phách mới chịu nhập vào thân xác.
Sức của loài người không thể so sánh với động vật, đây lại là một con hổ đang chơi trò rượt đuổi vui vẻ với con mồi của nó.
“Bây giờ làm sao đây?” – Diệp Băng vừa chạy vừa hỏi anh.
Chờ rất lâu vẫn không thấy anh hồi đáp, cô nén bực tức trong lòng, hỏi lại
lần nữa “Mãi chạy như này không phải là cách hay. Anh mau suy nghĩ cách
giải quyết đi chứ!!”
Bỗng nhiên Lục Thuần Trạch rẻ sang hướng khác, bỏ mặc một mình Diệp Băng chống
chọi với con hổ dữ tợn. Bị dồn vào bước đường cùng cô run rẩy nhìn con
vật đáng sợ đang từ từ di chuyển tới. Diệp Băng không ngừng trách cứ
cuộc đời này.
Không lẽ cả đời này của cô chỉ luôn cận kề với cái chết thôi sao? Muốn sống nốt quãng đời còn lại cũng khó khăn nữa.
Con hổ dũng mãnh không thể chờ đợi được cơn đói liền bổ nhào về phía cô. Cô hét lên một tiếng, máu tươi từ con hổ văng tung tóe lên khắp người.
Lục Thuần Trạch cầm chắc trong tay cái xẻng, ấn mạnh vào cổ của con hổ xấu
số. Máu tươi càng ngày càng chảy nhiều ra nền đất. Cho đến khi nó không
còn động đậy gì nữa thì anh mới buông tha.
Diệp Băng sợ hãi nhìn vào con mắt của nó, đến lúc chết nó vẫn chăm chăm
trừng ánh mắt thèm khát đó nhìn cô. Anh cầm lấy tay cô, dắt về nhà. Trải qua một buổi trưa thấm đẫm mồ hôi, xém diện kiến Diêm Vương một lần
nữa đến khi trở về nhà cô vẫn chưa hoàn hồn.
Anh đặt hai tay lên má cô, lo lắng hỏi han “Cô có bị làm sao không?”
Anh lại gấp gáp đi rót một ly nước cho cô uống, chờ cô bình tỉnh lại.
Không lâu sau, đại não của Diệp Băng mới tiếp nhận được tất cả những chuyện
vừa xảy ra. Mặc dù tâm lý đã bình tỉnh lại nhưng cô vẫn còn lo sợ, cô
liếc mắt nhìn Lục Thuần Trạch hồi lâu mới cất được tiếng nói: “Anh giấu
tôi xem ra cũng rất nhiều.”