Lão Đại Hắc Đạo Đã Động Lòng - Chương 43 - Ngừng chiến
A Tuấn tất bật điều động tầm chừng mười lăm người ở Nam Hà đi canh gác đề phòng Trình gia xuất hiện. Năm người đầu tiên được chỉ định gác ở sân
bay, năm người tiếp theo sẽ gác ở cảng biển lớn nhất thành phố Nam Hà và năm người cuối cùng ở ga tàu lâu đời phía Bắc.
Sau đó, A Tuấn lại lái xe đến trụ sở thông báo tình hình cấp bách hiện tại giữa Lãnh gia
và Trình gia. Rồi cùng tất cả anh em vào kho vũ khí kiểm tra từng loại
súng, bom, áo chống đạn. Cậu là người tinh mắt luôn biết khi biết được
tin tức này ai nấy cũng lo lắng. Vì đơn giản mỗi một người ở đây đều
từng nghe đến quyền lực của phu nhân Lam Viên Tuệ.
Mỗi đợt kiểm tra súng cậu luôn khích lệ tinh thần của họ. Có đôi lúc nhắc đến Lãnh Hàn Tử để họ có thêm ý chí.
Bên phía Lục Thuần Trạch cũng bận rộn không kém gì A Tuấn. Từ lúc có trong
tay quyền quản lý Phong Dạ Hắc với Mộng Lao anh ngay lập tức đặt vé máy
bay bay về Tây Hà. Hết sức hỗ trợ Lý Duật Hành trong quá trình chuẩn bị
cuộc chiến. Song thuận tiện cho việc dò la tin tức về Trình gia cho
những ngày sắp tới.
Lãnh Hàn Tử sạch sẽ bước ra khỏi phòng tắm,
chọn đại một bộ quần áo để mặc. Sau đó lại đi sang phòng của Diệp Băng.
Vừa hay vị bác sĩ hắn mời tới vừa khám xong cho cô. Trông thấy nữ bác sĩ đang rón rén đóng cửa phòng hắn mới nhanh chân đi lại hỏi thăm.
“Cô ấy sao rồi?” – Lãnh Hàn Tử nhẹ giọng hỏi.
Nữ bác sĩ hơi cúi người trước anh rồi khai báo tình hình sức khỏe của cô
“Tôi đã xử lý vết thương trên người của cô ấy rồi. Chỉ là bệnh nhân chịu dày vò không chỉ về mặc thể xác mà còn về mặc tinh thần. Lại còn tuyệt
thực dẫn đến cơ thể suy nhược trầm trọng. Sau khi tỉnh dậy không tránh
khỏi việc luôn trong tâm thế hoảng sợ, lo lắng. Tốt nhất cậu nên ở bên
cạnh quan tâm, chăm sóc thường xuyên.”
“Cảm ơn cô.”
“Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin về trước. Có chuyện gì cậu hãy cứ điện tôi.”
Lãnh Hàn Tử tiễn nữ bác sĩ ra cổng rồi trở lại phòng của cô.
Hắn đứng trước giường, hạ tầm mắt quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những vết bầm tím. Hai tay hắn siết chặt vào nhau rồi quay phắt lưng ra ngoài.
…
Theo như dự kiến của bọn họ chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi Trình gia sẽ
cho người xâm phạm qua lãnh thổ của Lãnh Hàn Tử. Lực lượng bên phía Lý
Duật Hành và Lục Thuần Trạch sẵn sàng từ rất lâu. Chỉ cần đợi họ đặt một bước chân qua liền sẽ nổ ra đại chiến.
Ban đầu phu nhân Lam Viên
Tuệ có đem một ít người qua thăm dò bọn họ. Nhầm đánh giá thực lực để
tìm phương án phù hợp trong lúc chiến đấu. Lãnh Hàn Tử ra lệnh cho họ
không nên được nước lấn tới mà hãy từ từ đợi tin tức từ phía Trình gia.
Có khi việc thăm dò đó chính là cái bẫy của phu nhân Lam Viên Tuệ tạo ra không chừng.
Nhưng điều đáng ngạc nhiên là đại thiếu gia, đứa con trai ruột của phu nhân
Lam Viên Tuệ lại thay mặt gia tộc ngừng chiến. Chuyển lời từ một tên
thuộc hạ nói rằng việc này sẽ không truy cứu nữa, việc Trình Tường chết
là điều đã xảy ra, Trình gia nhất là phu nhân Lam Viên Tuệ không hề
thiếu con trai, mất một đứa vẫn còn nhiều đứa khác thay thế.
Dù sao vốn dĩ Trình Tường vẫn là người sai trước.
Chính cả Lãnh Hàn Tử khi biết được tin này cũng không thể tin được ngay tức
khắc. Lời vô tình như vậy vẫn có thể nói ra được thì Trình gia quả là
quá đáng sợ rồi.
“Cậu với Thuần Trạch thu xếp bên đó cho ổn thỏa. Đợi khi nào Diệp Băng ổn định tôi sẽ trở về.”
Lãnh Hàn Tử nói xong rồi cúp máy.
“Chuyên gia tâm lý cậu mời khám cho Diệp Băng có nói gì không?” – Lãnh Hàn Tử
mở tập tài liệu trên bàn ra xem kỹ, tiện thể thấy A Tuấn bước vào nên
hỏi.
A Tuấn ngồi trên sofa, chầm chậm rót tạch trà rồi nói: “Bác sĩ
nói việc Diệp Băng bị hành hung trước đó đã gây ra cho cô ấy một nỗi sợ. Có thể là nỗi sợ về việc bị đánh đập thường xuyên.”
“Có cách nào để chữa trị nổi ám ảnh đó không?”
“Bác sĩ không dám đưa ra phương hướng giải quyết vì tinh thần của cô ta giờ
đây vẫn chưa ổn định. Sợ sẽ làm cho bệnh tình trở nên trầm trọng hơn.”
Lãnh Hàn Tử lặt đến trang tài liệu cuối cùng rồi gạt qua một bên “Tôi sẽ đi thăm Diệp Băng một chút.”
Từ lúc bên phía Trình gia ngỏ lời ngừng chiến tình hình sau khi tỉnh dậy
của cô càng lúc càng tệ. Tâm lý chịu bứt ép một thời gian đã gây ra nổi
ám ảnh. Nhiều vị bác sĩ cũng có khuyên nên để cho cô cảm thấy thoải mái, tinh thần phải thư thái may ra có thể sẽ có chuyển biến tốt.
Hắn không phải chuyên gia như bọn họ nhưng hắn vẫn muốn thử giúp cô một tay bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó.
“Diệp Băng, em đã ổn hơn chưa?”
Cô bắt gặp hắn liền nhào ra khỏi giường tới ôm chặt hắn “Lãnh Hàn Tử, tôi sợ lắm.”
“Ngoan. Theo tôi trở lại giường nào.”
Hắn ân cần dìu cô nằm trên giường, vuốt ve lọn tóc nhỏ. Diệp Băng nhướn mắt lên nhìn hắn, bất giác hỏi: “Anh có đi đâu không?”
“Không, tôi ở đây với em.”
Hàng mi dài khẽ rủ xuống, hai cánh tay gầy guộc bấu víu vào hắn “Thật tốt.”
Tinh thần sa sút, cơ thể của cô trở nên như một que củi khô, chỉ toàn là da
bọc xương. Dung nhan xinh đẹp trước đây mặc dù vẫn còn đó nhưng chẳng
còn nở rộ, vui vẻ như trước nữa. Nhìn thấy bộ dạng ốm yếu bây giờ thật
khác xa với dáng vẻ quyến rũ đến chết người lúc kia.
Thời gian sau Lãnh Hàn Tử sai không ít người điều tra về thân phận của cô. Mới biết
được người cha bấy giờ có tình nhân bên ngoài. Nhiều lần còn mặc kệ sự
có mặt của vợ và con đem người đàn bà đó về nhà ân ái, chăm sóc lẫn
nhau.
Hai mẹ com cô bị hành hung mỗi ngày. Trong lúc tức giận vì
không chịu đựng nổi bà đã đứng dậy phản kháng, hòng chừa đường để cô
chạy trốn. Vô tình bị ông ta đập một cái ghế lên đầu chết ngay tại chỗ,
trước mặt của Diệp Băng.
Hắn biết đến đây liền nhận ra y hệt như ngày hôm đó hắn hành động với Trình Tường.
Diệp Băng mất mẹ lúc bảy tuổi. Còn người đàn ông kia mang tội giết người vì
sợ chết nên đã ôm hết tiền bạc của tình nhân bỏ trốn biệt tích. Cuối
cùng nhân quả báo ứng vẫn là chet trong tù. Từ đó cô được người đàn bà
kia nuôi dưỡng nhưng thực chất do bà ta căm hận người đàn ông kia nên
mới nhận nuôi cô để hành hạ.
Sau này, Diệp Băng sa chân vào con đường làng chơi rồi tình cờ gặp được hắn.
Hắn luôn vuốt ve để cho cô an tâm. Lãnh Hàn Tử không muốn cô cứ mãi trong
tình trạng như vầy. Thời gian của đời người còn dài, cô đã dính dáng đến hắn ắt cả đời sẽ không buông được. Còn một cách duy nhất là phải để cho cô hiểu ra được vấn đề rồi tự mình đứng dậy.