Chương 4
Chỉ là, trước giờ thứ có nghe được từ mọi người chính là trong giới hắc đạo, nếu không có được gì họ sẽ cưỡng chế.
Nhưng này là tôn trọng ý nguyện của cô đúng không?
“Vẫn là không nên tin tưởng tin đồn…”
Đứng trước căn họ của mình, cô thở dài.
Trong lúc cô đang nghỉ ngơi, thì có một âm mưu nhằm vào cô đang dần khởi động.
Mà có lẽ cả cô cùng Lãnh Quân Thần không ngờ được là, cuộc gặp gỡ này chính là sợi dây buộc họ.
Một tháng sau,
Khương Như Vân vừa nhận dự án ngoài, thì được báo là dự án dừng lại, khi cần họ sẽ gọi cô.
Nếu chỉ một dự án, xem như cô xui đi, này là tất cả dự án cô nhận trước đó đều bị từ chối.
Văn phòng công ty báo chưa có vụ việc dành cho cô.
Này là gì chứ?
Cắt đứt nguồn tiền của cô sao?
Đùa nhau à?
Chỉ có tiền lương làm việc giấy tờ từ văn phòng luật làm sao đủ cho cô chứ?
Mẹ cô vẫn chờ tiền của cô mà.
Tháng này cô định bụng sẽ chạy bốn dự án ngoài, dành tiền này cho mẹ mình, đồng thời cho bản thân một ít vốn.
Nhưng mà…
Thưởng của tên lão đại hắc bang kia cho cô, thật sự nhiều, nhưng nếu cứ không có việc thêm, sợ rằng cô không đủ để trả tiền góp căn hộ này.
Căn hộ này cô phải góp ba năm, mà năm nay là năm cuối rồi, định bụng nhận ít dự án sẽ trả nhanh khoản nợ.
Ai mà ngờ được…
Cô còn đang trong trạng thái mơ màng, gửi thông tin xin nhận dự án mới thì điện thoại vang lên.
“Con gái à, không xong rồi…”
Giọng mẹ Khương Như Vân vừa gấp, vừa như muốn khóc.
“Mẹ bình tĩnh, có chuyện gì?”
Cô vô cùng lo lắng.
Trước mắt phải trấn an mẹ mình.
“Em gái con… nó vay nặng lãi… người ta muốn đập nhà rồi…”
“Gì cơ? Nặng lãi? Nó còn là sinh viên vay gì cơ chứ?”
“Đừng… xin đừng đập đồ của tôi.”
Bỗng nhiên giọng mẹ Khương Như Vân gào lên.
Tít… tít…
Khương Như Vân hốt hoảng, nhanh chóng lấy đồ chạy như bay về nhà.
Cô lái xe về vùng ngoại ô, nhà cô cách thành phố hơn hai tiếng đồng hồ đi xe.
Khi cô về nhà, hàng xóm vây xung quanh dọn dẹp giúp mẹ cô.
Còn mẹ cô cùng em gái ôm nhau khóc.
“Mẹ!”
Khương Như Vân kêu lên.
“Như Vân. Con về rồi.”
“Vào nhà đã, có gì từ từ nói cho con.”
Nhìn bộ dạng của em gái cùng mẹ, lòng cô cũng đau lắm.
Nhưng cả hai mẹ con cứ ôm nhau khóc, không nói được câu nào nên lời.
Thím Tư hàng xóm thấy vậy cũng chỉ đành lại gần nói chuyện với Khương Như Vân.
“Không rõ thế nào, một đám côn đồ cứ thế lôi em gái con về, còn bảo gì mà mẹ con phải trả tiền. Nghe đâu là… năm trăm triệu…”
Nói xong Thím Tư lắc đầu.
Khương Mộc Miên là em gái cô, lớn lên xinh đẹp, dáng người sexy, chỉ là học đòi cho nên dáng vẻ ăn mặc luôn sang chảnh.
Mặc kệ điều kiện gia đình chưa khá giả, nhưng nhìn Khương Mộc Miên không khác gì tiểu thư nhà giàu cả.
Rõ ràng là tính cách hai chị em hoàn toàn khác nhau.
Khương Như Vân lao vào kiếm tiền, tiết kiệm bao nhiêu, thì Khương Mộc Miên lại hoang phí bấy nhiêu.
Chính vì vậy, Khương Mộc Miên đang là sinh viên, nhưng đã ở lại một năm, vẫn chưa ra được trường, may mắn nhờ Khương Như Vân chu cấp, có lẽ chỉ hết năm nay sẽ ra trường.
Ai ngờ… còn chưa kịp thở phào, Khương Như Vân lại phải lo thêm.
“Năm trăm triệu?”
Khương Như Vân nghe xong số tiền thì choáng váng không thôi.
“Cảm ơn mọi người giúp nhà cháu, các chú thím về nhà trước, con sẽ xử lý chuyện nhà ạ. Cũng mong mọi người thông cảm, đã phiền mọi người, con xin lỗi ạ.”
Rất nhanh, cô phải làm dịu sự việc, ít nhất không để mọi người bất mãn với nhà cô, lại không muốn chuyện này đồn ra, như vậy sẽ ảnh hưởng đến em cô.
“Không sao, không sao, giải quyết tốt là được rồi.”
“Nhìn những kẻ kia cũng không tốt đẹp gì… haizzz.”
“Có cháu về thì chúng tôi yên tâm rồi. Cứ giải quyết cho tốt, cần giúp gì cứ nói mọi người nhé, dù sao cũng là láng giềng với nhau.”
Mọi người đều thông cảm cho nhà cô, dù sao ồn ào hay có chuyện gì không hay đều là từ Khương Mộc Miên.
Mà Khương Như Vân lâu nay luôn có tiếng là giỏi giang, ngoan ngoãn.
Cho nên bọn họ tin tưởng Như Vân sẽ xử lý được.
Huống hồ, Khương Như Vân luôn giúp đỡ mọi người trong xóm này.
Dù sao cũng không có gì chê trách.
Khi mọi người đã về, khoảng sân trống chỉ còn ba mẹ con.
“Vào nhà! Chưa đủ mất mặt sao? Hay muốn ở đây khóc tết cho ai nghe?”
Cô lạnh lùng nhìn đứa em không nên thân của mình.
Dứt lời, cô đỡ mẹ dậy, mặc kệ đứa em kia.
‘Chị…”
“Muốn gì thì vào nhà.”
Nói xong, cô đưa mẹ vô nhà, ngồi lên ghế.
Dù sao đây không phải lần đầu đứa em kia của cô gây chuyện, chỉ là lần này lớn chuyện rồi.
Năm trăm triệu…
“Giờ thì nói đi.”
Khương Như Vân lạnh lùng, nói bằng giọng ra lệnh.
“Em… em…”
Nhìn dáng vẻ này của chị mình, Mộc Miên có chút khó nói.
Chuyện là do cô gây ra, cô sao có thể nói rõ được…
“Con nói rõ đi. Sao lại nợ tới năm trăm triệu chứ?”
Bà Lam Hạ, mẹ Khương Như Vân vừa khóc vừa chất vấn.
Nhiều năm qua, không phải bà không thấy con gái lớn của mình vất vả, chỉ là sức khỏe bà yếu quá rồi, không thể đi làm gì được.
Chồng bà thi mất sớm, đứa con gái lớn giỏi giang giểu chuyện, giúp bà gồng gánh hết lần này đến lần khác.
Còn đứa nhỏ thì sao? Hết lần này đến lần khác gây chuyện.
Khương Mộc Miên cũng là con gái bà, suy cho cùng cũng không thể bỏ mặc, cũng chỉ có thể liên lụy đứa lớn.
“Con… con chỉ vay họ một trăm triệu thôi… chỉ là chậm trả hai tuần, cuối cùng… lại thành năm trăm triệu.”
Khương Mộc Miên nghe mẹ hỏi, lại luôn ỷ lại vào mẹ mình, mới dám mỏ miệng.
“Em vay làm gì? Chị để em thiếu gì sao?”
Khương Như Vân chất vấn tới.
“Là… là… bạn trai em làm ăn… thiếu chút vốn… hiện tại chưa kịp xoay tiền?”
“Bạn trai? Em có điên không hả? Cậu ta thiếu tiền thì tự vay, sao lại cần em? Đầu em không biết nghĩ à?”
Nghe tới đây, Khương Như Vân cũng không nhịn được nữa.
Còn nghĩ do đứa em này tiêu pha cho bản thân, ai ngờ…
“Bạn trai? Là cậu nhà giàu lần trước đến nhà mình?”
Lam Hạ nhíu nhíu mắt nhớ lại.
“Đúng ạ. Mẹ nhớ người mua đủ đồ tốt tặng chúng ta không?”
“Con quen nó chưa được hai tuần? Vậy mà đã đứng ra mượn tiền thay nó?”
Lam Hạ hơi hạ hỏa.
Dù sao người kia vẻ ngoài khá đáng tin, lại không giống lừa đảo.
“Em gọi được cho hắn không?”
Khương Như Vân thấy có vấn đề.
Đây chẳng phải là đang nói, em cô bị lừa đảo sao?
Lừa tình, lừa tiền, còn xa lạ sao?
“Lúc vay, anh ta nói sẽ trả hàng tháng, chờ người nhà gửi tiền, không hiểu sao lúc nãy những tên kia đến nói rằng đã trễ hai tuần. Nên em còn chưa kịp gọi.”
Khương Mộc Miên vẫn thút thít kể lại, chưa nhận ra vấn đề.