Chương 10 - Chương 10
“Hừ, bắt được cô rồi. Trốn tôi suốt mấy tuần qua là có ý gì?”
Tố Ngà giãy giụa, tinh thần sớm đã không được tỉnh táo. Chỉ có thể tìm cách thoát khỏi hắn.
“Buông tôi ra!”
Hình như cô ta say rồi.
Anh nheo mắt nhìn bộ dáng vặn vẹo của cô nàng rồi thả lỏng cánh tay.
“Cô hay thật đấy, nốc đẫy mình rồi giờ còn vào nhà vệ sinh nam săn trai. Thiếu thốn thế à?”
Lăng Thần cười khẩy, cúi người trêu chọc cô.
Dù cho say cỡ nào nhưng cô vẫn hiểu ý anh nói, là muốn sỉ nhục cô. Y lập tức mở bừng hai mắt, thẳng tay tát mạnh vào mặt anh.
Lần đầu bị gái vả mặt khiến Cố tổng kinh ngạc. Anh nhất thời nóng giận định túm lấy bóp cổ cô nhưng rồi lại nhếch miệng lên nở một nụ cười hờ hững mà chứa đầy tia tử khí:
“Tốt! Sức lực rất tốt!”
Cô nhận thức được việc mình làm, vội vã lách người chạy đi. Lăng Thần bình thản, lặng lẽ đi sau cô nàng. Ngà bị men rượu điều khiển, bước thấp bước cao suýt ngã mấy lần cho đến khi lên được taxi. Y vẫn nhiệt tình chạy trốn khỏi anh mà không ngờ bản thân vẫn đang bị bám đuôi đến tận nhà trọ.
Thấy Ngà đi vào một căn nhà nhỏ, nhìn chung thì khá rẻ tiền, nếu có mua lại cũng chẳng đáng bao nhiêu. Anh cười khẽ:
“Lần này, cô muốn cũng không trốn được!”
Sau đó quay người trở lại xe bật động cơ rồi phóng đi mất.
Thấy người mẹ nồng nặc mùi rượu, Tố Nhiên thở hắt ra một hơi, nhìn biểu cảm của cậu có lẽ đây cũng chẳng phải lần đầu. Cậu đỡ Ngà nằm lên giường rồi nhanh chân vào bếp nấu một bát canh giải rượu.
Đợi mẹ uống canh rồi ngủ thiếp đi, cậu vén chăn đắp cho mẹ, để mẹ ngủ trong phòng còn cậu ôm chăn gối ra sofa ngủ. Bởi mùi rượu nồng nặc khiến cậu không ngủ được.
Đến tận trưa hôm sau Tố Ngà mới tỉnh. Mơ mơ màng màng với lấy máy. Cô bật người dậy, vội vã rời giường:
“Nhiên Nhiên!”
Tố Nhiên đang ở trong bếp nấu đồ ăn trưa. Thấy mẹ gọi mới ngoái đầu ra nhìn. Ngà vừa trải vội mái tóc, vừa hớt hải nói:
“Sao con không gọi mẹ dậy? Mẹ muộn giờ làm mất rồi!”
Tố Nhiên thản nhiên trả lời:
“Chuông báo thức reo như sắp cháy nhà mẹ cũng có biết đâu. Với lại, con đã nhắn xin cấp trên của mẹ rồi. Nay mẹ nghỉ ở nhà một hôm cho đỡ mệt.”
Ngà khựng lại, ngoảnh nhìn con trai, cô thắc mắc:
“Hả? Mẹ nhớ là có số của quản lí đâu? Con nhắn kiểu gì?”
Nhiên tắt bếp, nhấc nồi súp nóng hổi đổ ra bát rồi xếp ra bàn ăn. Miệng nói:
“Con thấy trong danh bạ của mẹ có lưu một số là” sếp giàu mất não “nên con nhắn cho người đó. Không phải ạ?”
Đó chẳng phải là số của tên đại ma vương Cố Lăng Thần sao? Trước mình có lưu số hắn để đấy, cũng không có dùng tới bảo sao không nhớ. Nhưng mà khoan đã..
Tố Ngà mơ hồ nhớ lại chuyện tối qua. Bản thân cô là một nhân viên nhỏ bé lại dám dơ tay tát sếp. Nghĩ lại, cô rùng mình. Với tính cách đáng sợ của hắn, e rằng tháng ngày sau này của cô cũng chẳng được yên ổn. Cô lắc lắc đầu rồi lấy tay vỗ mặt tự trấn an mình:
“Không sao, không sao.. dù gì là hắn sai trước mà!”
“Mẹ! Ra ăn cơm nè.”
Cô lấy lại bình tĩnh, buộc gọn tóc rồi lật đật đi ra bàn ăn.
“A, nay con trai cho mẹ ăn toàn rau luôn nà!”
Nhiên gắp rau đặt vào bát mẹ rồi nói:
“Mami ăn thịt nhiều, mập!”
Cô bật cười:
“Con trai chẳng khéo ăn nói gì cả! Sau này yêu con gái nhà nào thì phải làm sao đây?”
Nói đến đây, Ngà lại tiếp tục kể lể:
“Ngày xưa mẹ có những mối tình thoáng qua. Có những lần không được như ý, người đào hoa, tệ bạc có đủ cả. Nam nữ đều vậy, sau này khi con đến độ tuổi có thể suy nghĩ được sâu sa rồi thì con sẽ hiểu. Lên cấp ba, con cứ yêu cho mẹ! Hihi”
Tố Nhiên nheo mắt nghiêng đầu nhìn mẹ đầy khó hiểu:
“Mẹ thấy phụ huynh nào đi dạy đứa con năm tuổi của mình yêu sớm không? Mà sao mẹ cứ dặn con mấy cái đó không vậy?”
Ngà khúc khích cười:
“Biết là dạy trẻ nhỏ yêu đương sớm là không nên. Nhưng càng cấm thì con người ta sẽ càng kích thích mà muốn lao vào thử. Mami muốn tốt cho con, thay vì cấm cản, mami sẽ dẫn đường cho con. Trải qua rồi con người ta mới hiểu được. Bây giờ bé con còn nhỏ, không cần để tâm tới lời mẹ nói cũng được. Sau này đủ chín chắn rồi hãy yêu. Và yêu ở mức cho phép. Trải qua một lần sẽ trưởng thành thêm một chút. Nếu con tìm được người con muốn chăm sóc, tuyệt đối đừng làm tổn thương cô ấy!”
Nhiên đưa miếng cơm vào miệng, vừa nhai vừa hỏi:
“Vậy đã có ai yêu mẹ thật lòng chưa?”
Nghe con trai hỏi, cô bỗng im lặng. Nét mặt trầm xuống hẳn.
Ngà chợt nhớ lại rất lâu về trước, đã từng có một chàng trai yêu cô suốt ba năm trời. Cái lúc mà cô còn học cấp ba tới tận khi cô lên đại học năm hai. Anh ấy hơn cô hai tuổi, theo đuổi cô suốt ba năm, nhưng cô lại đem lòng mến mộ người khác nên không thể đáp lại tình cảm của anh. Đến một ngày nọ, anh gọi điện nói rằng sắp cưới vợ, xin cô một cơ hội cuối. Nói rằng chỉ cần cô đồng ý, anh lập tức huỷ đám cưới mà đợi cô. Nhưng y nhất quyết không chịu, tuyệt nhiên không cho phép bản thân phá vỡ hạnh phúc của người khác. Cô khuyên anh không nên làm vậy, mấy năm sau cô qua Mỹ lại hay tin anh mất. Nghe người xung quanh kể lại, từ ngày cưới vợ về, anh chìm đắm vào những cuộc chơi không lối thoát, ngày càng tàn tạ. Cô còn nghĩ thật may mắn khi bản thân đã từ chối anh. Cho đến khi anh mất, người ta mới tìm được cuốn nhật ký của anh. Nó được cất gọn trong ngăn kéo nhỏ.
Cô nhớ như in, họ chụp gửi cô những dòng nhật ký anh viết, khiến cô không bao giờ dám quên đi nó..