Chương 41 - Chương 41
Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, thiệp cưới cũng được gửi đi khắp nơi. Tất cả mọi người ai cũng mong chờ hôn lễ thế kỉ của hai gia đình
tầm cỡ này và người mong chờ, háo hức và bồn chồn nhất chính là anh và
cô. Chỉ còn một tuần nữa là cô chính thức nắm tay anh bước vào lễ đường, theo phong tục trước ngày cưới một tuần hai người không được gặp nhau.
Tử Yên cũng đã tạm hoãn việc ở công ty để chuẩn bị cho ngày trọng đại
nhất đời mình.
Nhà có hỉ nên gia đình hai bên nhộn nhịp háo hức
kẻ ra người vào tấp nập. Những đoá hồng trắng tinh khôi kết hợp với
những đoá cẩm tú cầu được đặt trước một tháng từ bên Mỹ, được bảo quản
và vận chuyển bằng đường hàng không. Tất cả chúng đều được chọn lọc kĩ
lưỡng và chất lượng nhất. Thực đơn phục vụ khách cũng là những đầu bếp
có tiếng thế giới đích thân lên thực đơn và chuẩn bị đảm bảo sự tươi
ngon và vừa miệng cho khách mời. Tất cả mọi thứ đều sẵn sàng, chỉ chờ
đến giây phút thế kỉ ấy.
Trước hôm diễn ra lễ cưới, cô không tài
nào chợp mắt được, trong lòng cô chỉ toàn mong chờ, háo hức. Vậy là đêm
đó cô đã thức cả đêm, sáng sớm chuyên gia trang điểm thế giới Annie đã
đến nhà cô từ rất sớm. Dưới bàn tay của phù thuỷ biến hình Annie, trông
Tử Yên thật lộng lẫy như một nàng công chúa xé truyện bước ra, không
ngoa khi có thể nói rằng cô là một đại mỹ nhân có thể đứng ngang hàng
với tứ đại mỹ nhân Trung Quốc là Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Vương quý
phi và Điêu Thuyền.
Chiếc xe đưa dâu đã khởi hành đến nhà thờ
diễn ra nơi diễn ra hôn lễ, ngồi cùng cô trên xe là Vy Vân, bà nắm lấy
tay cô để cô giảm bớt sự hồi hộp trong ngày trọng đại của mình. Đang đi
đến ngã từ thì phía trước có tai nạn nên tắc đường, tài xế phải dừng đợi xe một lúc lâu mà vẫn không thấy những chiếc xe phía trước di chuyển
nên đành phải rẽ trái đi đường khác. Đột nhiên trong lòng cô có dự cảm
bất an, chẳng lành. Như hiểu được tâm trạng của con gái mình, Vy Vân xoa xoa mu bàn tay cô “ Không sao đâu con, mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Tại nhà thờ nơi diễn ra hôn lễ, đứng trên bục cưới là Chấn Phong và Tuyết
Linh Linh. Khuôn mặt Chấn Phong dần mất bình tĩnh dần quay mặt sang nói
khẽ vào tai vợ mình “ Thiệu Huy đâu? Sắp tới giờ lành rồi, Tử Tên sắp
bước vào lễ đường rồi mà giờ này nó vẫn chưa có mặt ở đây là sao? Bà mau đi tìm nó cho tôi”.
“ Chẳng phải thằng bé nó vừa đứng cạnh ông sao? Nó đi đâu được chứ?”
“ Sao tôi biết? Bà mau đi tìm nó về đây cho tôi”
Tuyết Linh Linh nhanh chóng rời vị trí đi tìm Thiệu Huy, một lúc sau quay lại trên gương mặt bà càng căng thẳng hơn nhìn ông lắc đầu ngụ ý không
thấy. Giờ lành cũng đã tới, cánh cửa nhà thờ mở ra, do ba mất sớm nên Vy Vân là người nắm tay đưa cô bước vào lễ đường. Đi trên dải thảm trắng,
qua khăn che mặt cô thấy sự vắng bóng của Thiệu Huy, trong lòng cô càng
trở nên lo sợ hơn.
Đã đến nơi Chấn Phong đang đứng nhưng không
thấy chú rể đâu, Vy Vân nhướn mày nhìn Chấn Phong, nhưng đáp lại cái
nhướn mày ấy chỉ là khuôn mặt bất lực. Khách mời ngồi dưới bắt đầu xì
xào to nhỏ về sự vắng mặt của chú rể. Trong lòng cô ngày một nôn nao
hơn, cô vẫn đứng đó chờ đợi sự xuất hiện của anh. Từng giây, từng phút
trôi qua, giờ làm lễ cũng đã qua, khách mời ngày càng mất kiên nhẫn thì
lúc này từ phía cửa nhà thờ anh xuất hiện trong bộ vest đen được thiết
kế riêng bên cạnh là Vương Ý Linh đang mặc váy cưới khoác tay anh đi vào lễ đường.
Tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn họ, Chấn Phong và
Linh Linh há hốc mồm không biết con trai cưng của họ đang làm chuyện gì, còn Tử Yên đồng tử cô mở ra thật to, qua lớp màng che cô vẫn thấy rõ
hai người họ đang tiến về phía cô, bàn tay nắm chặt lấy váy cưới, mắt
không chớp nhìn vào anh chằm chằm. Như cảm nhận được anh mắt của cô,
Thiệu Huy lảng tránh không dám nhìn lên phía trước, trong đầu rối bời
không suy nghĩ được gì, chân từng bước nặng nề bước đi theo nhịp cô Ý
Linh.
Tới trước mặt Tử Yên, cô vẫn nhìn anh mà không mở lời dường
như đang chờ đợi câu trả lời từ anh. Chấn Phong với khuôn mặt tức giận
bước lên nhìn anh.
“ Mày đang làm cái gì đây”
Thấy Thiệu Huy vẫn không lên tiếng trả lời, ông càng trở nên tức giận hơn tát vào mặt anh một phát thật đau.
“ Mày có suy nghĩ về những việc mày đang làm không, danh tiếng của cái gia đình này, còn Tử Yên nữa con bé phải làm sao?”
Tuyết Linh Linh bắt đầu giải tán khách mời, từng người từng người một rời đi với những lời xì xào bàn tán rồi vãn dần. Bây giờ chỉ còn
hai bên gia đình ở lại giải quyết với nhau. Lúc này Thiệu Huy mới lên
tiếng, anh mở miệng nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“ Con yêu Ý Linh và muốn cưới cô ấy làm vợ”
Như sự tức giận đạt đến đỉnh điểm, ông định lao vào đấm Thiệu Huy nhưng mọi người đã cản ông lại. Lúc này, Tử Yên vẫn rất mạnh mẽ mà không rơi một
giọt nước mắt nào tự đưa tay mình vén màn che mặt lên, nhìn thẳng vào
đôi mắt anh lên tiếng.
“ Anh có từng yêu em không?”
Trước câu hỏi của cô anh chỉ biết nắm chặt tay nín lặng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh sợ nhìn thấy cô đau khổ.
“ Anh có lý do gì mới làm như vậy đúng không?”
Lúc này cô đã mất bình tĩnh quát to vào mặt anh “ Trả lời đi… ít ra anh anh nên cho tôi một lý do rằng tại sao anh lại làm như vậy với tôi”.
“ Anh… yêu Ý Linh”
Lúc này những giọt nước mắt của cô từ từ rơi xuống thành hai hàng dài trên
má. Cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đưa tay lau đi giọt nước mắt đang
rơi “ Xem như tôi đã nhìn lầm anh”.
Cô bỏ chạy ra ngoài, thấy cô
chạy ra ngoài anh định chạy đuổi theo thì Ý Linh bên cạnh nắm lấy tay
anh thì thầm “ Nhớ những gì anh nói chứ?”.
Thấy Tử Yên chạy ra
ngoài Vy Vân cũng chạy theo, còn Tử Sâm cũng bồi cho anh một phát đấm
rồi bỏ lại một câu “ Thằng tồi” chạy theo Tử Yên ra ngoài. Chỉ có Tử Anh như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đưa mắt nhìn Thiệu Huy không nói
gì rồi lẳng lặng bước ra khỏi nhà thờ.