Chương 7
” Tử Anh… con dám trốn nhà đi chơi sao? Nếu Tử Yên không lên kiểm tra chắc con đi chơi đến sáng mai mất”
Tử Anh bước đến chỗ bà ôm lấy tay bà, thì thầm vào tai bà.
” Mẹ, con tìm được anh rể cho bà cô già nhà mình rồi”
” Con đấy, lúc nào cũng gọi chị là bà cô già, thôi đi nha”
” Đúng rồi mà mẹ, chị hai năm nay đã hai lăm tuổi rồi mà chưa biết yêu là gì, con chưa bao giờ thấy bà đấy cười, lại còn chưa bao giờ có người yêu. Rồi cũng không biết là đến bao giờ mới cưới hay là lại ế cả đời không chừng. Con cũng khổ sở lắm chứ, hôm nào cũng nghe chị hai giáo huấn”
Lúc này Thiệu Huy mới lên tiếng.
” Dạ cháu chào bác”
Bà nhìn cậu tỏ ý thắc mắc. Lúc này Tử Anh mới vội lên tiếng.
” À… đây là con rể của mẹ”
” Em nói vớ vẩn gì vậy, đi vào nhà”
” Vậy cháu cũng xin phép đi về”
Thấy vậy Tử Anh liền chạy ra kéo tay anh.
” Ê… anh rể, anh ở lại ăn cơm rồi hãng về”
” Ừm… thôi ạ”
” Cháu cứ ở lại ăn cơm với gia đình bác. Cũng là để cảm ơn cháu đã đưa hai cô con gái nhà bác về”
” Anh cứ ở lại đi”
Lúc này Tử Yên mới lạnh lùng lên tiếng.
” Dạ vâng”
Bữa cơm diễn ra. Lúc này Tử Sâm nhìn chằm chằm Thiệu Huy rồi mới nói thầm vào tai Tử Anh.
” Chị ba, anh đẹp trai này là ai vậy”
” Thì là anh rể của em chứ ai”
” Wow… chị hai, chị quen anh ấy từ bao giờ mà tụi em không biết luôn”
” Chị hai nào? Mày nghĩ bà la sát nhà mình mà có người yêu chắc chị đi đầu xuống đất. Là chị mày cua về cho bả đó”
Lúc này Tử Yên bắt đầu nghiêm giọng lên tiếng.
” Hai em thôi được chưa? Tử Anh em nói bớt lại, còn em đấy Tử Sâm, ăn nhanh còn lên học”
Lúc này Tử Anh lại bắt đầu lên tiếng.
” Chị dạy cưng, đi học mà bị thằng nào bắt nạt thì dã luôn cho chị, không cần do dự”
” Em toàn dạy Tử Sâm cái gì vậy. Em đấy đừng có nghe lời xằng bậy của con nhỏ kia, đi học là phải nghe lời giáo viên và không được đánh bạn học. Nếu không… chị cho em biết tay”
Vy Vân ngồi nghe các con cãi nhau một hồi liền nhìn Thiệu Huy lên tiếng.
” Ờ… xin lỗi cháu, bữa cơm nào nhà bác cũng ầm ĩ như vậy, con cứ ăn tự nhiên đi”
” Dạ… cháu thấy rất thú vị mà”
” Để con chê cười rồi”
Sau khi ăn xong thì anh xin phép cả nhà ra về. Ra đến cửa Tử Anh còn chạy theo nói với anh.
” Lần sau anh nhất định phải tới rước bà cô già nhà em đi đó”
Sau đó anh lái xe vút đi.
Roma, Ý. Tại trung tâm mua sắm, Ý Linh đang xách hàng chục túi quần áo, mỹ phẩm, trang sức ra quầy thanh toán. Cô đưa chiếc thẻ cho nhân viên.
” Dạ thưa cô thẻ này không quẹt được”
” Có nhầm lẫn gì không”
” Dạ không nhầm được đâu ạ”
Sau đó cô rút ba, bốn chiếc thẻ nữa ra nhưng đều nhận lại một kết quả.
” Dạ thưa cô thẻ này bị lỗi”
Muối mặt, cô liền để lại đống đồ rồi tức giận lái xe về nhà. Bước vào cổng thì thấy Phan Lộ Lộ đang ngồi thưởng trà gần hồ bơi bên cạnh là Vương Tư Truy. Phan Lộ Lộ thấy cô liền lên tiếng.
” Về rồi sao? Một tuần nay con đi đâu mà không về nhà”
” Tại sao mẹ lại đóng băng thẻ ngân hàng của con?”
” Nhà mình đang trên bờ vực phá sản rồi mà con vẫn còn tâm hồn tiêu xài thế sao”
” Mẹ nói đùa sao? Nhà mình làm sao phá sản được”
” Làm sao không phá sản được với cái độ ăn chơi trác táng của con. Nếu cuối tháng này mà không có tiền thì e là căn nhà này cũng sẽ không còn. Đến lúc đấy chúng ta phải ra đường ở”
” Mẹ nói cái gì? Một người như con mà phải ra đường ở sao. Không đời nào”
” Vậy thì mau chóng kết hôn với Dương Thiệu Huy đi, chẳng phải tình cảm hai đứa rất tốt sao”
” Tụi con chia tay rồi”
” Con nói cái gì. Con nổi điên gì vậy. Nhà cậu ta rất giàu con không thể đá cậu ta một cách dễ dàng như đá những thằng đàn ông khác được”
” Con đâu có đá anh ta. Tại anh ta phát hiện ra con ngủ cùng thằng đàn ông khác, cho nên…”
” Con ngu lắm”
” Con chắc chắn là anh ta vẫn rất yêu con. Bây giờ con sẽ đi tìm anh ta”
” Con định đi đâu. Bây giờ cậu ta đang ở Trung Quốc rồi, không còn ở đây cho con đến tìm nữa đâu”
” Mẹ nói sao? Anh ta về Trung Quốc rồi?”
” Đúng vậy. Bây giờ ba và mẹ sẽ về Trung Quốc cùng con. Và con nhất định phải kết hôn với cậu ta mới cứu được gia đình chúng ta”