Chương 44
“ Anh phải mau chóng đuổi cô ta ra khỏi nhà cho tôi”
“ Nghe những lời ba tôi nói chưa, nếu cô muốn đuổi Tử Yên đi tôi và cô cùng cuốn gói đi theo”
Sao cô ta có thể rời khỏi đây được chứ, còn tài sản của căn nhà này thì sao? Vậy là đành phải sống chung dưới một mái nhà.
“ Tối qua anh đi đâu cả đêm bỏ lại tôi một mình”
Lại nhớ lại đêm hôm qua, anh chăm sóc cho cô cả đêm mãi tới gần sáng mới chịu rời đi. Đang hồi tưởng lại quá khứ thì giọng nói của Ý Linh đã kéo anh về hiện tại.
“ Tối nay, anh phải ngủ lại đây”
Ả phải cho Tử Yên thấy được mình và Thiệu Huy yêu nhau thắm thiết, để cho cô đau khổ, ghen ghét. Nhưng đời nào có như mơ, nghe vậy anh buông ra một câu phũ phàng.
“ Tôi sẽ không bao giờ ngủ chung với loại người như cô, tôi sẽ sang phòng khác ngủ”
“ Nếu anh không ngủ lại đây tôi sẽ giao bằng chứng cho cảnh sát”
“ Nếu cô không thèm muốn gia sản của gia đình tôi thì mời. Cứ tự nhiên”
Anh cứ thế bỏ ra ngoài, để lại ả ta một mình trong phòng tức tối, khuôn mặt cau có khó chịu. Anh sang phòng bên cạnh ở, tuy phòng có nhỏ hơn căn phòng của anh nhưng chỉ cần không nhìn thấy mặt ả ta ngủ ngoài đường anh cũng ngủ. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra anh không tài nào ngủ được mà cứ không ngừng suy nghĩ về cô, suy nghĩ về chuyện đêm hôm qua. Bất giác lại mở điện thoại ra xem lại những hình ảnh video giữa anh và cô.
Do lạ nhà không quen nên bên này cô cứ bồn chồn không ngủ được, hết ra ban công ngắm thành phố về đêm lại suy nghĩ về mẹ và các em ở nhà. Hồi tối uống mỗi cốc sữa nên hơi đói, cô mở cửa phòng bước xuống nhà. Do chưa quen nên tìm một hồi mới thấy nhà bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy mấy gói mì ăn liền. Cô đành đun nước ngồi một mình trong bóng tối ăn mì vì sợ kinh động đến mọi người đang ngủ.
Đúng lúc anh cũng đi từ phòng xuống bếp định mượn chút men rượu để chìm vào giấc ngủ. Anh bật điện, căn bếp sáng trưng thì thấy cô đang ngồi đây ăn mì. Không biết nói gì anh liền ú ớ mãi mới nói ra được một câu.
“ Tôi…. không ngủ được… nên xuống đây”
Cô không quan tâm, cứ xem anh như người vô hình mà vẫn thản nhiên ngồi ăn mì. Thấy thế anh tiến lại gần tủ rượu, lấy ra một chai whiskey với một chiếc ly, rót từng ngụm rượu ra nhâm nhi. Thấy anh như vậy, cô bất giác ngó nhìn anh. Lúc sau ăn xong cô xoay người bước đi thì bị tay anh nắm lại. Giọng anh đã ngà ngà hơi rượu nắm chặt lấy tay cô.
“ Ở lại nõi chuyện với anh một chút đi”
“ Tôi nghĩ tôi và anh không còn chuyện gì để nói với nhau nữa”
Cô rút tay rồi rời đi, bước lên trên cầu thang, do hơi tối với bước hụt nên cô khựng chân ngồi sụp xuống. Thấy vậy anh liền đặt ly rượu xuống rồi chạy tới chỗ cầu thang.
“ Chân em bị chẹo rồi”
Anh cúi xuống định bế cô liền thì bị cô đưa tay đẩy ra.
“ Chuyện của tôi không cần anh quan tâm”
“ Nếu em còn như vậy tôi cho em cả đêm ngủ ở cầu thang luôn đấy”
“ Tôi đến chết cũng không muốn liên quan gì đến anh”
Cô từ từ vịn lan can đứng dậy thì ngay lập tức bị anh bế lên tầng, bước vào phòng anh từ từ đặt cô ngồi lên giường. Cô định mở miệng ra chửi anh thì bị anh khoá môi. Cô đưa tay đẩy anh ra khiến anh càng hôn say đắm hơn. Thấy cô không phản kháng gì nữa anh mới chịu buông bỏ. Cô không biết nói gì chỉ lặng im nhìn anh. Anh cúi xuống xoa bóp chân cô rồi “ khựng”, khuôn mặt cô nhăn nhó đau đớn.
“ Được rồi đấy, em thử cử động xem”
Đúng là cảm giác không còn đau nữa, cô nhìn vào đôi mắt anh, như cảm thấy được tội lỗi của mình đối với cô mà anh bất giác quay mặt đi.
“ Em ngủ đi tôi cũng đi ngủ đây”
Anh nhanh chóng rời khỏi phòng cô, không hiểu sao trái tìm anh cứ đập loạn nhịp, cả đêm anh ngủ được mà không ngừng suy nghĩ về cô.
Sáng sớm hôm sau, khi anh từ trên nhà bước xuống thì thấy Tử Yên đang phụ mẹ anh nấu ăn trong bếp. Dường cô rất hợp tính với mẹ anh hay sao mà thấy hai người cười nói rôm rả, anh chưa từng thấy cô thân thiết với ai như vậy ngoài gia đình. Đang gọt trái cây thì con dao sắc cứa vào làm tay cô chảy máu. Thấy vậy, từ xa Thiệu Huy liền chạy lại nắm lấy tay cô.
“ Sao em bất cẩn vậy”
Cả cô và Tuyết Linh Linh đều sững sờ trước hành động của anh. Lúc này từ phía cầu thang Ý Linh bước xuống thì trông thấy cảnh tượng này làm cô ta giận tím cả mặt. Như ý thức được ánh mắt của cô ta, sợ cô ta sẽ làm hại Tử Yên nên anh đã thu tay về. Thấy vậy, Tuyết Linh Linh liền lấy băng gâu dán lại vết thương cho cô.
Trên bàn ăn không khí đang trở nên ngột ngạt hơn. Tử Yên lấy tách cafe đặt trước mặt Chấn Phong.
“ Nghe mẹ nói là ba thích uống cafe buổi sáng nên con đã pha cho ba một tách, ba thử uống xem có giống khẩu vị thường ngày mẹ pha cho ba không ạ”
Chấn Phong mỉm cười nhâm nhi ly cafe cô vừa đưa.
“ Rất ngon, trình độ pha cafe của con phải nói là hơn Linh Linh một bậc, rất hợp khẩu vị của ta”
Dường như ông rất yêu quý và cưng chiều người con dâu này. Thấy mọi người trong nhà ai cũng yêu quý cô làm ả ta tức giận, mới sáng ra mà khuôn mặt ả cứ cáu có, khó chịu. Trước kia, khi còn ở Ý, mỗi khi ả sang chơi mọi người ai cũng đối xử ả như vậy. Vốn dĩ những thứ này đều thuộc về ả nay lại bị bị cô cướp mất làm ả càng trở nên ghen ghét đố kỵ mà muốn kiếm chuyện. Cầm đũa lên gắp thức ăn, cô ta liền bĩu môi giọng chê bai.
“ Có biết nấu không hả, mặn chát thế này làm sao ăn được?”
Thấy vậy, Tuyết Linh Linh liền gắp đĩa thức ăn ấy rồi nhìn sang Tử Yên cười vui vẻ.
“ Món này con nấu rất ngon, mọi người nên ăn nhiều một chút”
“ Dạ vâng”
Như không ai chịu để ý lời cô ta nói, tức tối ả ta liền đập bàn đứng dậy quay người bỏ lên phòng. Trong lòng mọi người như mừng thầm, nhất là cô, từ ngày hôm nay cô sẽ không để yên cho ả ta nữa, cô sẽ không yếu đuối nhẫn nhịn loại người như ả.