Chương 59
– —-
Thời gian trôi qua chớp mắt, mới đó đã đến sinh nhật của mẹ Du. Hôm nay Du Duyệt Duyệt dậy rất sớm.
Quý Lâm cũng tới sớm đón cô, trước ngực anh cài một cái ghim cài áo hình chiếc lá, là một trong số những cái cô đã tặng cho anh ngày hôm đó.
Du Duyệt Duyệt ngồi lên xe của Quý Lâm rồi hỏi: “Anh tới sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?”
Quý Lâm đáp: “Ăn rồi.”
Cô kinh ngạc nói: “Anh dậy sớm đến vậy sao?”
“Cũng không có gì, do tỉnh ngủ sớm nên ăn sáng sớm thôi.”
Du Duyệt Duyệt cẩn thận nghĩ nghĩ một lúc liền đoán được Quý Lâm đây là đang khẩn trương, hai mắt cô cong lên, “Anh không cần lo lắng đâu, ba mẹ của em đều biết anh, còn nói anh là người rất ưu tú.”
Quý Lâm không khỏi liếc nhìn Du Duyệt Duyệt, “Em kể chuyện của chúng ta cho chú dì biết rồi sao?”
Cô lắc đầu: “Đâu có! Chỉ là do hồi cao trung ba mẹ em đi họp phụ huynh, nghe thầy cô khen anh mà thôi.”
Quý Lâm im lặng mím môi.
“Này, anh phải tin tưởng em chứ! Hơn nữa, chỉ cần em thích anh là được, như vậy vẫn chưa đủ sao?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Quý Lâm liền thay đổi, anh giảm tốc độ, quay đầu nhìn về phía cô, “Em vừa mới nói thích anh đúng không?”
Lúc này Du Duyệt Duyệt lại xấu hổ quay mặt đi, “Anh đã nghe rõ rồi còn hỏi lại làm gì.”
Ý cười trên khuôn mặt Quý Lâm càng lúc càng rõ.
“Anh biết rồi.”
Du Duyệt Duyệt cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, trước kia cô không dễ xấu hổ như vậy, thích cái gì thì cứ việc nói thẳng. Khẳng định đều là do Quý Lâm hại cô biến thành như bây giờ, là do anh khiến cô quá thích anh.
Phải một lúc sau Du Duyệt Duyệt mới quay mặt lại. Để giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi, cô lập tức đổi đề tài nói chuyện với anh.
Trong lúc hai người trò chuyện, rất nhanh xe đã ngừng trước cổng tiểu khu nơi ba mẹ cô sinh sống.
Quý Lâm đậu xe xong liền mang theo quà cùng Du Duyệt Duyệt vào tiểu khu.
Kể từ khi Du Duyệt Duyệt gầy đi cũng có thể coi là một tiểu mỹ nữ, đứng bên cạnh cô lại là Quý Lâm, độ thu hút cũng tăng gấp bội.
Trong tiểu khu có vài người quen biết Du Duyệt Duyệt, vừa thấy cô đi cùng một người đàn ông trẻ tuổi liền nổi tính tò mò, cười hỏi cô có phải đang yêu đương hay không.
Du Duyệt Duyệt thoải mái thừa nhận, đối phương liền tấm tắc khen ngợi, nói thẳng là cô có mắt nhìn người.
Quý Lâm không quá am hiểu cách ứng phó trong trường hợp này lắm, chỉ biết trả lời ngắn gọn vài câu. Du Duyệt Duyệt biết anh là đang bối rối nhưng ở trong mắt người khác lại là trầm mặc ít lời, vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên liền nói với đối phương là bọn họ đang vội vàng đến gặp ba mẹ, không thể trò chuyện được nữa.
Hai người tạm biệt hàng xóm rồi bước lên cầu thang. Tiểu khu mà ba mẹ Du Duyệt Duyệt sống khá cũ, không có thang máy, cho nên họ chỉ có thể đi thang bộ.
Bởi vì từng phải vận động nhiều để giảm cân nên đi bộ mấy tầng lầu đối với cô không phải chuyện gì khó. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Quý Lâm, cô lại không nhịn được mà muốn trêu chọc anh một chút.
Cô giả bộ bản thân đi không nổi nữa, dựa vào người anh.
Mà người có suy nghĩ đơn giản thẳng thắn như Quý Lâm lại không phát hiện ra là Du Duyệt Duyệt đang cố ý, còn hỏi cô có mệt hay không, có muốn anh cõng hay không?
Thật ra Du Duyệt Duyệt cũng muốn được Quý Lâm cõng, nhưng cô đang mặc váy, nếu cõng sẽ không còn đẹp nữa.
“Không cần, hôm nay váy của em có hơi ngắn, lỡ bị lộ hết thì sao!”
Quý Lâm nghe vậy thì nhíu mày, anh mở miệng xin lỗi với biểu tình vô cùng nghiêm túc: “Xin lỗi, là do anh suy nghĩ không chu toàn.”
Du Duyệt Duyệt cười khúc khích: “Anh cần gì nghiêm túc như vậy, em đâu có trách anh đâu.”
Quý Lâm lại nói: “Dù em không có trách anh đi nữa thì anh cũng không nên vô ý như vậy.”
“Em thật sự không biết anh đã được nuôi dưỡng như thế nào, tính cách cũng quá… Mà mặc kệ, anh như thế nào em cũng đều thích hết.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~