Chương 57
– —-
Du Duyệt Duyệt vừa dứt lời, sắc mặt của Ngô Yến lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh cô ta đã khôi phục lại bộ dạng cười toe toét.
“Ha ha ha, là tớ nghĩ sai rồi. Còn không phải là do lâu lắm không gặp sao, cậu không còn giống trước nữa.”
Du Duyệt Duyệt không thích cho người ghét cô sắc mặt tốt, thấp giọng nói, “Nói cứ như lúc trước cô hiểu tôi lắm vậy.”
Ngô Yến không còn tươi cười được nữa, sự chán ghét đối với Du Duyệt Duyệt càng tăng.
“Đều là bạn cùng lớp, nói chuyện khó nghe như vậy làm gì!” Ngô Yến bắt đầu giở thói đạo đức giả.
Du Duyệt Duyệt hoàn toàn không chịu thua, “Vậy người ban nãy nói chuyện còn khó nghe hơn là ai? Ám chỉ, chế giễu bạn trai tôi mập?! Mà dù có mập thật đi chăng nữa thì sao chứ? Ăn mất hạt gạo nào của nhà cô sao?”
Ngô Yến không ngờ chỉ mới hai năm trôi qua, miệng lưỡi của Du Duyệt Duyệt lại trở nên sắc bén như vậy.
Cô ta nói: “Này không phải là do tớ quan tâm cậu sao? Tớ cũng chẳng có ý gì khác. Nhân tiện, tháng sau tớ và bạn trai đính hôn, tớ định mời vài bạn học cũ đến chung vui. Cậu sẽ tới chứ? Đến lúc đó bạn trai tớ sẽ kêu người đến đón cậu. Haizz, mà bạn trai tớ cũng thiệt tình, rõ ràng là anh ấy đã có xe rồi nhưng một hai phải mua thêm cái mới, thậm chí anh ấy còn nói sau này tớ có thể dựa theo tâm trạng để quyết định xem hôm đó đi xe gì, cậu nói xem như vậy có phải là quá lãng phí không chứ!”
Du Duyệt Duyệt hờ hững nghe Ngô Yến nói một tràng, sau đó gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, thật quá lãng phí tiền. Bạn trai tôi cũng vậy, cái gara cả mấy trăm mét vuông cũng không chứa đủ ô tô của anh ấy. À, chắc giờ anh ấy đã thử đồ xong rồi, để tôi đi xem xem.”
Ngô Yến nghe xong vô cùng kinh ngạc và ghen tị, hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi với cô ta hết, trong lòng nghẹn một cục tức. Cô ta muốn đi nhìn thử xem bạn trai Du Duyệt Duyệt rốt cuộc là người như thế nào, khẳng định cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.
“Duyệt Duyệt, không giới thiệu bạn trai của cậu với tớ sao?”
Du Duyệt Duyệt chửi thầm trong lòng, đối phó với những người không thân thật sự rất phiền phức và khó chịu, đặc biệt là đối với những người không thích cô, mà cô cũng không thích họ. Rõ ràng là rất ghét cô nhưng một hai phải giả bộ tỏ vẻ thân thiết, chẳng lẽ cô ta không thấy mệt sao?
Mặc dù thầm chửi trong lòng nhưng Du Duyệt Duyệt vẫn lịch sự đáp lại: “Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt để giới thiệu hết, anh ấy là một người rất bình thường.”
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi tới khu thử đồ, đúng lúc này Quý Lâm cũng bước ra.
Quý Lâm thân cao chân dài, kết hợp với một khuôn mặt cực kỳ điển trai, dù cho anh có mặc bao bố lên người thì vẫn đẹp ngời ngời, huống hồ gì là mặc vest.
Bộ vest màu xanh xám này thật sự là một thử thách lớn đối với người mặc, nhưng vừa lúc Quý Lâm lại cực kỳ thích hợp với nó, cảm giác vừa lịch lãm vừa cao quý.
Du Duyệt Duyệt càng nhìn càng cảm thấy đẹp, “Thẩm mỹ của em cũng không tệ lắm nhỉ!” Cô mỉm cười bước tới.
Ngô Yến ở bên cạnh suýt chút nữa là không kiểm soát được vẻ mặt, sự ghen tị trong lòng lập tức dâng trào. Đây mà gọi là rất bình thường sao?
“Phải, anh rất thích nó.” Quý Lâm cũng nở nụ cười.
Ngô Yến đột nhiên lên tiếng: “Không ngờ bạn trai của cậu lại đẹp trai như vậy nha Duyệt Duyệt.”
Du Duyệt Duyệt giới thiệu với Quý Lâm: “Đây là bạn thời đại học của em – Ngô Yến.”
“Xin chào.” Quý Lâm hơi hơi gật đầu, giọng điệu vừa lịch sự vừa mang cảm giác xa cách.
Ngô Yến nói: “Xin chào. Trông Quý tiên sinh rất tuấn tú, tài giỏi, không biết anh đang công tác ở đâu nhỉ?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~