Chương 76: Giang Vãn Trừng x Nhan Nghiên (6)
Từ sau khi lên đại học, gần như mỗi tháng cô đều về nhà một, hai lần vào cuối tuần. Nhưng về vào cuối tuần nào thì không phải do cô quyết định, mà điều đó được quyết định bởi người cậu nhỏ bận đến nỗi chân không chạm đất của cô.
Hôm qua Thẩm Tri Hành đã thông báo cho cô biết, bảo hôm nay tan học thì cô hãy chờ ở cổng, cậu nhỏ sẽ đón mợ cùng đến đón cô.
Nhan Nghiên nhàm chán ngồi trên vali chơi điện thoại, một lúc sau thì nhận được tin nhắn của mợ cô là Tô Ý Tiễn.
“Bé cưng à, cháu đợi cậu mợ năm phút nữa nhé, cậu của cháu đang mua bánh trứng cho mợ ở phía sau trường của cháu.”
Nhan Nghiên trả lời một chữ “OK”, nghĩ đến đội ngũ xếp hàng rầm rộ ở cửa hàng bánh trứng tại cổng sau, cô im lặng thở dài.
Mười lăm phút sau, Thẩm Tri Hành dừng xe trước mặt cô.
“Cậu ạ.” Nhan Nghiên tự lực cánh sinh bỏ vali vào xe, sau đó ngồi vào hàng ghế sau.
“Cho cháu này, bánh bơ sữa đó.” Tô Ý Tiễn đưa một chiếc bánh trứng qua: “Lúc học ở đại học Giang Nam, mợ thích bánh trứng của cửa hàng đó nhất đấy.”
“Cảm ơn… mợ.” Tô Ý Tiễn chỉ lớn hơn Nhan Nghiên ba tuổi, trước kia cô luôn gọi cô ấy là chị, bây giờ bị ép đổi xưng hô nên cảm thấy không tự nhiên cho lắm.
Nhan Nghiên cắn một miếng bánh trứng, đột nhiên hạ cửa sổ xuống nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở bên ngoài.
Thẩm Tri Hành không vội lái xe đi, mà là nhìn ra ngoài cửa sổ thuận theo ánh mắt vô cùng khác thường của cháu gái mình.
Là một chàng trai trẻ.
Cao ráo trắng trẻo, dáng dấp cũng được, chỉ là thân thể… ờm, trông không rắn chắc cho lắm.
“Bạn trai cháu à?”
“Không phải ạ!” Nhan Nghiên phản bác ngay: “Một người đàn anh thôi ạ.”
Cô nhìn Giang Vãn Trừng đeo balo bước ra ngoài rồi đi thẳng về phía bên đường đối diện.
Phía đối diện là một cô gái đang đứng, tóc dài tới eo, mặc một chiếc áo khoác dài màu kaki. Sau khi cô ấy nhìn thấy Giang Vãn Trừng thì nhìn anh một cái khinh bỉ, như thể là đang oán trách anh điều gì đó.
Rõ ràng là Giang Vãn Trừng và cô ấy rất thân quen với nhau, mặc dù trên mặt anh chỉ toàn là vẻ ghét bỏ nhưng vẫn ngoan ngoãn xách túi giúp cô ấy.
Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiễn rất bình tĩnh quan sát biểu cảm của cháu gái, hai người đều là người từng trải, đương nhiên là đã hiểu ra được điều gì đó.
“Chắc không phải là bạn gái đâu, trông lớn tuổi hơn nó mà.” Thẩm Tri Hành không giỏi an ủi con gái, anh ta nghĩ tới nghĩ lui, lại nói: “Cậu đưa cháu qua đó hỏi thử xem sao nhé?”
Nhan Nghiên kinh ngạc trước câu nói này của anh ta: “Được rồi, cậu cứ lái xe đi đi ạ, sao bây giờ cậu hóng hớt thế.”
Thẩm Tri Hành cảm thấy ý tốt của mình đã cho chó ăn mất rồi, anh ta không thay đổi sắc mặt mà khởi động ô tô rời đi. Anh ta không muốn quan tâm đến đời sống tình cảm của con nhóc này nữa, trên đường đi cũng không nói một lời.
Ngược lại thì Tô Ý Tiễn không nhịn được mà hỏi cô: “Bài đăng lần trước cháu đăng trong vòng bạn bè là để cho cậu ấy dạy kèm Toán cao cấp cho cháu à?”
“Vâng.” Nhan Nghiên gật đầu: “Mợ ơi, mợ cũng từng dùng chiêu này à?”
“Ừ, nhưng mà cậu của cháu không để ý tới mợ, thẳng thừng tìm giáo viên của khoa dạy cho mợ luôn.”
Tốt lắm, thao tác này đậm chất cậu nhỏ.
Nhan Nghiên cúi đầu nhắn tin cho Giang Vãn Trừng, nói cô về nhà rồi, cuối tuần này không đến thư viện.
Bên kia trả lời rất nhanh.
Giang Vãn Trừng: [Vừa nãy chị của anh cũng tới đón anh về nhà.]
Ồ, chị của anh.
Nhan Nghiên đoán không sai.
Giang Vãn Trừng: [Hình như vừa nãy anh đã nhìn thấy em ở bên đường.]
Nhan Nghiên cong khóe môi, gửi một sticker giả ngây giả dại.
Cô đếm ngược trong lòng, còn chưa đếm tới một thì tin nhắn của Giang Vãn Trừng lại đến.
Giang Vãn Trừng: [Anh trai em không cầm vali giúp em mà em cũng không giận à.]
Giang Vãn Trừng: [Nếu anh không cầm giúp chị anh thì bà ấy đã xé xác anh từ lâu lắm rồi.]
Nhan Nghiên cười vui vẻ hơn, rõ ràng là Giang Vãn Trừng đang muốn hỏi về quan hệ giữa cô và Thẩm Tri Hành, nhưng anh lại thăm dò một cách quanh co lòng vòng.
Nhan Nghiên: [Kính già yêu trẻ mà.]
Nhan Nghiên: [Đó là cậu của em.]
Giang Vãn Trừng gửi một meme con thỏ nhảy múa, sau đó hẹn cô gặp mặt vào tối chủ nhật.
Kể từ lần trước, sau khi Nhan Nghiên nói cho anh biết theo đuổi người ta thì phải chủ động, mấy ngày nay Giang Vãn Trừng đã chủ động hơn khá nhiều, khi nói chuyện với cô thì cũng không còn thẹn thùng nữa, chủ đề nói chuyện cũng dần rộng hơn.
Có thể tiếp nhận ý kiến và nhanh chóng thay đổi, Nhan Nghiên cảm thấy điểm này của anh rất tốt.
Khi Thẩm Tri Hành đưa cô về trường vào lúc chạng vạng tối chủ nhật, anh ta nhịn không được mà hỏi cô hiện giờ có thích anh chàng nào không.
“Có ạ.” Nhan Nghiên thoải mái thừa nhận.
“Chàng trai lần trước à?”
“Đúng ạ, tạm thời cậu đừng nói với chị gái của cậu, nếu không bà ấy sẽ đi đào tám đời tổ tông của người ta lên mất.”
Chị gái của Thẩm Tri Hành, cũng chính là mẹ của Nhan Nghiên, là quý bà giàu có hóng hớt bậc nhất cái đất Giang Thành này, ngày ngày, nếu không phải đang nghe ngóng, đang nhiều chuyện, thì sẽ là đang trên đường đi tìm chuyện để hóng hớt. Không chỉ biết con cái nhà nào năm nay bao nhiêu tuổi, còn độc thân hay không, mà bà ấy còn biết chó nhà ai đang mang thai, một lần sinh ra được mấy đứa.
“Ừm, cháu tự chú ý một chút.”
“Cháu biết rồi ạ.”
Từ nhỏ Nhan Nghiên đã bị ném đến nhà Thẩm Tri Hành để anh ta hướng dẫn làm bài tập, cho nên cô có quan hệ rất thân thiết với anh ta. Có điều, Thẩm Tri Hành rất ít khi quan tâm đến những thứ khác của cô ngoài chuyện học tập, thỉnh thoảng muốn dạy dỗ cô một vài chuyện thì cũng chỉ toàn nhắc đến rồi thôi.
“Có chuyện gì thì nói với cậu.” Sau khi nói xong, Thẩm Tri Hành chợt nhận ra, hình như có một số việc không tiện cho lắm: “Nói với mợ cháu cũng được.”
“Được ạ, cậu đừng càm ràm nữa, cẩn thận kẻo mợ cháu ghét bỏ cậu đó.” Nhan Nghiên mở cửa xuống xe, vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt cậu nhé.”
Cô kéo vali hành lý đi chưa được mấy bước thì đã nhìn thấy Giang Vãn Trừng đang ngồi trong cửa hàng tiện lợi. Khi hai người nhìn thấy nhau, Giang Vãn Trừng đi ra ngoài ngay.
“Anh đang chờ em à?” Nhan Nghiên hơi ngạc nhiên: “Anh ngồi ở đó bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng rồi.” Giang Vãn Trừng cầm vali hành lý giúp cô, sau đó đưa nước khoáng trong túi cho cô.
“Anh đợi em ở cửa hàng tiện lợi hơn một tiếng hả?”
Giang Vãn Trừng nhận ra giọng nói của cô không đúng cho lắm: “Nếu em không thích anh đợi em thì lần sau…”
“Cũng không phải là không thích…” Nhan Nghiên suy nghĩ một chút: “Em cảm thấy hơi lãng phí thời gian thôi.”
Giang Vãn Trừng nói ngay: “Không có, vừa nãy anh đang xem luận văn.”
Nhan Nghiên gật đầu, may mà anh không nói cái gì mà “chờ em không được tính là lãng phí thời gian”, như thế chỉ được có vẻ bề ngoài mà thôi.
Hai người sóng vai nhau mà đi, vừa đi vừa thương lượng xem buổi tối nên đi đâu luyện Bát đoạn cẩm.
“Đi đến bên hồ lần trước nhé? Ở đó có đèn, hơn nữa…” Nhan Nghiên còn chưa nói hết lời thì bỗng dưng cánh tay cô bị anh nắm lấy.
Giang Vãn Trừng dùng sức kéo cô đến bên cạnh mình, khuôn mặt của Nhan Nghiên va vào cánh tay anh, cằm cô rất nhọn, va vào anh nên thấy hơi đau.
“Sao vậy anh?” Sau khi Nhan Nghiên đứng vững thì quay đầu lại nhìn, là một công nhân đang quét vôi tường, thỉnh thoảng có mấy giọt sơn nhỏ xuống dưới.
“Em đi bên này đi.” Giang Vãn Trừng nắm chặt cổ tay cô, bảo vệ cô ở bên còn lại.
Khuôn mặt Nhan Nghiên hơi nóng lên, cô nhìn bàn tay Giang Vãn Trừng đang nắm chặt lấy tay mình, trái tim đập dồn dập không thôi.
Nhưng, chẳng mấy chốc, sau khi cô đứng vững thì Giang Vãn Trừng đã buông tay cô ra.
Anh bỏ tay vào túi, nắm chặt lại, che giấu sự căng thẳng của mình.
Nhan Nghiên cũng bỏ tay vào túi, cô cảm thấy cổ tay hơi nóng, như thể là mọi cảm xúc thẹn thùng đều đã vọt thẳng tới tay, hơi không khống chế được mà run rẩy.
Khai giảng đã hơn hai tháng nay, cô và Giang Vãn Trừng cũng đã quen biết nhau hơn hai tháng.
Hai tháng, Nhan Nghiên nhớ đến một bạn nào đó trong lớp, hai tháng đổi ba cô bạn gái.
Cô không nhịn được mà lại bắt đầu suy nghĩ, yêu đương thời đại học sẽ ra sao?
Từ việc quan sát những người bên cạnh, hình như, đa phần là sẽ kết bạn, kết bạn đi học, tự học, ăn cơm, đi dạo… chờ đến khi hai bên đều cảm thấy có thể tiếp xúc tay chân thì nắm tay – mà nắm tay chỉ là hành động cơ bản nhất, còn có hôn và ôm, hay còn có thể tiến thêm một bước nữa.
Nhan Nghiên nghiêng đầu nhìn Giang Vãn Trừng bên cạnh mình, trong lòng cô thì lại tự hỏi, liệu rằng cô có kháng cự lại việc nắm tay và ôm anh hay không?
Hình như là không.
Bàn tay Giang Vãn Trừng khô ráo, rất thoải mái, vừa nãy cô đã được trải nghiệm, da tay còn rất mềm nữa chứ.
Trên người anh luôn có một hương thơm nhẹ nhàng thoải mái, nếu như ôm thì hẳn là cũng không tệ cho lắm.
Hôn môi…
Nhan Nghiên không tự chủ được mà cắn môi dưới, tai hơi nóng lên.
Đúng lúc này, Giang Vãn Trừng nghiêng đầu nhìn qua: “Sao thế?”
Anh nhận ra Nhan Nghiên đang nhìn mình.
“Không sao.” Nhan Nghiên quay đầu đi ngay.
Cô nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, sau đó hỏi anh bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Đàn anh này, anh cảm thấy trước khi yêu đương thì phải tiếp xúc bao lâu?”
Rõ ràng là Giang Vãn Trừng đã bị cô hỏi khó rồi, anh suy tư rất lâu, giọng điệu rất đứng đắn, giống như khi anh giảng bài Toán cao cấp vậy: “Anh không rõ nữa, tiếp xúc đến khi nào cảm thấy đối phương thích hợp chăng?”
“Nhưng mà, chẳng phải tiếp xúc hòa hợp là những việc chỉ làm khi yêu đương thôi ư?”
Giang Vãn Trừng gật đầu, cảm thấy cô nói thế rất có lý.
“Vậy em cảm thấy thế nào?” Giang Vãn Trừng hỏi lại cô.
Nhan Nghiên cũng không biết, cô không có kinh nghiệm, chỉ là, những ví dụ điển hình mà cô từng thấy đều xảy ra rất nhanh chóng.
“Hình như trong tiểu thuyết và truyện tranh, khi nhận ra mình thích đối phương cũng là lúc bắt đầu thể hiện tâm ý thì phải?”
“Vậy à?” Giang Vãn Trừng cảm thấy không đúng cho lắm.
Nếu như dựa theo cách mà cô nói, vậy thì lần đầu tiên nhìn thấy cô, Giang Vãn Trừng nên thể hiện tâm ý mới phải.
Nhưng rõ ràng là làm vậy thì không được, sẽ bị người ta hiểu nhầm là mình đang đùa giỡn lưu manh.
“Em không biết nữa.”
Giang Vãn Trừng bỗng nghĩ đến điều gì đó, hơi nhíu mày lại: “Rất có thể những tác giả truyện tranh đó cũng chưa từng yêu đương, không đáng để tham khảo đâu.”
“Hả?”
“Chị gái anh chính là tác giả vẽ truyện tranh.” Giang Vãn Trừng nhớ tới hành vi gần đây của Giang Vãn Ninh, không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
“Là loại truyện tranh mang đậm phong cách thiếu nữ ấy, tốt nghiệp xong là bà ấy bắt đầu vẽ rồi, đã vẽ được mấy bộ, người hâm mộ cũng nhiều lắm. Nhưng gần đây bà ấy còn đang phát sầu lên vì chuyện theo đuổi người ta, có thể thấy được là, phương pháp trong truyện tranh không thích hợp để áp dụng cho hiện thực.”
Nhan Nghiên thở dài: “Cũng đúng nhỉ, có thể mấy thứ như vậy chưa đủ phổ biến.”
Giang Vãn Trừng gật đầu, giúp cô cầm hành lý tới cổng ký túc xá nữ: “Buổi tối gặp.”
“Buổi tối gặp nhé đàn anh.”
Nhan Nghiên vừa muốn đi thì đã bị Giang Vãn Trừng gọi lại.
“Em có thể đổi cách xưng hô với anh không?” Vẻ mặt của Giang Vãn Trừng trông rất nghiêm túc.
Nhan Nghiên ngẩn ra, nên gọi là gì đây? Đâu thể gọi anh là “anh Trừng” giống như bạn cùng phòng của anh được đâu nhỉ?
“Vì sao ạ?” Nhan Nghiên hỏi anh.
“Lúc có nhiều người, anh không biết em đang gọi ai nữa.”
Giang Vãn Trừng không muốn thừa nhận là mình lòng dạ hẹp hòi, anh chỉ muốn Nhan Nghiên đối xử đặc biệt với mình mà thôi.
Năm nay cô mới học năm nhất, đàn anh của cô ở khắp mọi nơi, Giang Vãn Trừng không muốn trở thành một trong số đó.
Nhan Nghiên suy nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhiên cô nghĩ ra được cách giải quyết: “Vậy sau này em chỉ gọi anh là “đàn anh” thôi, gọi những người khác là bạn học được không?”
Giang Vãn Trừng nhìn vào mắt cô, tại giờ phút này, tiếng ồn ào bên tai như đã tan biến đi hết, đầu anh cứ lặp đi lặp lại câu nói vừa nãy của Nhan Nghiên, hết lần này rồi lại đến lần khác…
“Được.” Giang Vãn Trừng cảm thấy, khi đối diện với cô, hình như mình đã mất đi năng lực suy xét.
Đặt biệt là khi Nhan Nghiên dùng ánh mắt và giọng điệu chứa chan ý cười mà nhìn anh, mà nói chuyện với anh, Giang Vãn Trừng đã không còn năng lực phản bác nữa, chỉ biết đáp lại theo bản năng.
Nhưng đúng vào lúc này, Điền Nghi Niên từ xa xa thấy hai người họ đang nói chuyện thì chạy bước nhỏ tới đây.
“Đàn em, em về rồi à?” Điền Nghi Niên cười toe toét vẫy vẫy tay chào Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cười với cậu ta, dưới ánh mắt của Giang Vãn Trừng, cô gọi Điền Nghi Niên bằng hai chữ “bạn học”.
Dưới vẻ mặt đặc sắc của Điền Nghi Niên, Nhan Nghiên nhìn thoáng qua Giang Vãn Trừng, giống như là đang tranh công.
Nhưng biểu cảm của anh vẫn không đúng cho lắm.
“Anh sao vậy?” Nhan Nghiên hỏi anh.
“Không sao.” Giang Vãn Trừng che giấu cảm xúc của mình.
Chỉ là, khi thấy Nhan Nghiên cười với người khác một cách xinh đẹp như thế, anh thấy hơi ghen tỵ mà thôi.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Trừng Tử: Mới quen mà đã tỏ tình rồi á? Đây không phải là đùa giỡn lưu manh à?
Ninh Ninh: Mày nói ai thế hả:)