Chương 63
Hễ có người khuyên nhủ thì Văn Thiệu sẽ nói một câu “chuẩn bị có con”, vậy là sẽ ngăn cản lại được hết.
Vốn dĩ anh đã không thích uống rượu, khi xã giao cần thì mới uống nhiều, cho nên, đối với anh mà nói, kiêng rượu không phải là chuyện khó khăn gì, ngược lại thì nó như một sự giải thoát vậy.
Nhưng hình như anh dùng cái cớ đó quá nhiều lần, bởi vì trong hai tháng gần đây, Giang Vãn Ninh thường xuyên nhận được quà đến từ bạn hợp tác của anh hoặc là các đồng nghiệp trong công ty. Hoặc là một vài thực phẩm bổ sung cho bà bầu và sách phổ cập khoa học, hoặc là một vài quần áo, vớ, chăn nhỏ của trẻ con, mấy thứ đó đều không khác nhau lắm, đều là màu hồng.
“Anh gặp người ta rồi nói là mình thích con gái hả?” Giang Vãn Ninh nhìn chiếc váy màu hồng A Đu tặng mà thấy hơi đau đầu.
Đứa trẻ còn chưa thấy đâu mà đồ đạc đã chất hết cả nửa căn phòng chứa đồ rồi.
“Đâu có.” Trong lúc nói chuyện, Văn Thiệu đang đọc một quyển kiến thức chung về mẹ và bé: “Nếu bọn họ hỏi thì anh mới nói.”
Nếu người khác không hỏi thì anh cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện thích con gái.
“Nếu như sinh con trai thì phải làm sao đây anh?” Giang Vãn Ninh cướp lấy quyển sách trong tay anh rồi đóng lại: “Được rồi, anh đừng đọc nữa, sau này còn có cả đống thời gian cho anh đọc đó.”
Mấy ngày nay anh đều ôm sách học tập, nhìn thấy thứ gì quan trong thì còn lưu vào ghi chú của điện thoại.
Biểu cảm của Văn Thiệu cứng đờ: “Con trai ư?”
Anh nghĩ tới Tôn Sùng lúc nhỏ…
Khi còn nhỏ, có lẽ Tôn Sùng là thằng bé nghịch ngợm nhất, lúc bảy, tám tuổi, không biết cậu đã làm gì mà khiến cho Tôn Hoàn Nam tức giận đến mức tăng huyết áp, phải dọn đến biệt thự nghỉ dưỡng nằm ba tháng mới về.
Văn Thiệu nhíu mày, không trả lời.
“Sinh anh trai ra trước cũng khá được mà nhỉ? Em và em trai đã đánh nhau từ nhỏ tới lớn, nếu như sinh anh trai thì chắc là chuyện gì nó cũng sẽ nhường em gái nhỉ?”
“Không đâu.” Văn Thiệu xoa mi tâm: “Bên nhà chị dâu hai của anh có cô bé nhỏ hơn Tôn Thanh Châu ba, bốn tuổi, khi còn nhỏ từng tới nhà chơi hai lần, bị Tôn Thanh Châu chọc giận đến mức mấy năm liền không chịu tới nhà họ Tôn chơi nữa.”
Không chỉ cần phải xem tuổi tác mà còn phải xem tính cách của đứa trẻ, không phải anh trai trai nào cũng sẽ nhường nhịn em gái.
“Anh chỉ muốn một đứa thôi.” Văn Thiệu không nỡ để cô phải chịu đựng nỗi khổ sinh con tận hai lần.
Người vợ đầu tiên của Tôn Hoàn Nam, cũng chính là mẹ của ba người anh trai của anh, khi bà sinh ra người con thứ ba thì đã để lại mầm bệnh, chưa đến bốn mươi tuổi là đã qua đời.
“Anh nói làm em sợ quá.” Ngay cả đau bụng kinh Giang Vãn Ninh cũng chưa từng phải trải qua, cô không có khái niệm về “nỗi đau khi sinh con”.
“Vậy thì không có con nữa.” Văn Thiệu vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô: “Em không cần lo lắng cho anh đâu.”
Giang Vãn Ninh đánh anh một cái: “Cái gì mà không có chứ, em đã nhổ cả răng khôn rồi mà anh lại nói với em là “không có con nữa” hả?”
Cô khoác cánh tay Văn Thiệu, gối đầu lên vai anh, lẩm bẩm: “Sau khi mang thai thì anh phải luôn ở bên em đấy.”
“Được.”
“Khi sinh anh phải cùng vào phòng sinh.”
“Được.”
“Sau khi sinh anh cho con bú đêm, anh thay tã, anh giặt quần áo…”
Văn Thiệu đồng ý hết, nhưng anh bỗng nhớ ra: “Mấy chuyện này chị Nguyệt sẽ làm.”
“Ồ…”
Cũng phải.
Giống như khi vừa yêu nhau vậy, Giang Vãn Ninh nói với anh là mình không thích rửa chén, Văn Thiệu nhìn cô một cách đầy khó hiểu, nói rằng ở nhà có máy rửa chén và dì giúp việc, không cần bọn họ phải rửa.
Giang Vãn Ninh lại vắt hết óc ra: “Vậy thì anh làm thủ công ở nhà trẻ, anh vẽ báo viết tay của trường tiểu học, lên cấp hai, cấp ba, anh hướng dẫn nó làm bài tập.”
Thứ Giang Vãn Ninh sợ nhất không phải là quá trình sinh con, mà cô sợ nhất là trách nhiệm sau khi sinh, trách nhiệm nuôi lớn một sinh mệnh nhỏ từ năm này qua năm khác, cô sợ mình không thể làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn.
Cô cũng sợ con sẽ chiếm hết tất cả thời gian của mình, sợ sau khi có con thì sẽ đánh mất chính mình.
“Tại sao phải hướng dẫn làm bài tập?” Văn Thiệu vừa định đồng ý thì bỗng dưng anh lại phát hiện ra điều khác thường.
“Hả?”
Vì sao ư?
“Bởi vì bây giờ toàn là như vậy mà, bài tập của con cái chính là bài tập của phụ huynh, bắt đầu từ toán tiểu học là phải hướng dẫn làm bài tập rồi mà?” Có điều, những thứ này cũng là do Giang Vãn Ninh xem trên mạng.
“Nó không thể tự làm hả?” Văn Thiệu khẽ nhíu mày, khi còn nhỏ, anh toàn phải tự làm bài tập của mình.
Giang Vãn Ninh gặp câu hỏi khó: “Em không biết nữa, nhưng mà hình như khi Trừng Tử còn nhỏ thì nó đều tự làm bài tập thôi hay sao ấy.”
“Em thì sao?” Văn Thiệu hỏi cô.
“Em à… Em không làm nhiều lắm.” Giang Vãn Ninh xoa mũi, hơi xấu hổ: “Lên cấp ba thì em là học sinh nghệ thuật, yêu cầu điểm văn hóa không cao, trong ba năm chưa từng nghỉ học gia sư, bài tập thì phần lớn đều dựa vào việc chép lại.”
“Con không thể học theo em được, thành tích của em không tốt.”
Văn Thiệu hơi kinh ngạc: “Giỏi lắm rồi.”
Cho dù là học sinh nghệ thuật thì cũng là học sinh nghệ thuật của đại học Giang Nam.
Có thể thi được vào đại học Giang Nam thì chứng tỏ điểm nghệ thuật của Giang Vãn Ninh rất cao, đồng thời, điểm văn hóa cũng không hề tệ, chắc chắn là không yếu kém như cô nói.
Con còn chưa thấy đâu mà cặp bố mẹ “tân thủ” này đã thảo luận về vấn đề giáo dục con cả một đêm.
Cuối cùng, vẫn là Giang Vãn Ninh kêu tạm dừng: “Trước khi chúng ta thảo luận xem con học trường cấp ba nào thì có thể tạo ra con trước được không?”
…
Chớp mắt đã đến mùa thu.
Vào buổi sáng nào đó, Văn Thiệu đang chuẩn bị đi đến công ty, Giang Vãn Ninh bỗng hét to, chạy ra khỏi nhà vệ sinh rồi nhào vào lòng anh.
“Sao vậy?” Văn Thiệu đón lấy cô, vén sợi tóc rối của cô ra sau tai.
“Em trễ kinh bảy ngày rồi.” Giang Vãn Ninh ngạc nhiên vô cùng mà nhìn anh: “Có phải con gái tới rồi không?”
“Trong sách nói, thời gian hành kinh sớm hoặc trễ bảy ngày là điều bình thường.”
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Nhưng mà hai năm nay em đến rất đúng ngày, hơn nữa, chúng ta đã cố gắng hai tháng nay rồi, cũng nên mang thai rồi chứ…”
“Đợi thêm hai ngày nữa đi, nếu như vẫn chưa đến thì đến bệnh viện.”
“Được.” Giang Vãn Ninh cười nheo mắt tiễn anh ra ngoài.
Mấy ngày sau đó, cô đi lại đàng hoàng chứ không hề nhảy nhót gì, buổi tối cũng từ chối lời mời cùng giường với anh, mỗi người ngủ trong một ổ chăn riêng.
“Trễ mười hai ngày rồi.” Giang Vãn Ninh vô cùng nghiêm túc mà nhìn Văn Thiệu: “Chắc chắn là có rồi.”
Mấy ngày trước Văn Thiệu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay anh đã tin thật rồi. Thời gian hành kinh của Giang Vãn Ninh luôn rất chuẩn xác, sẽ không trễ lâu như vậy.
Sáng ngày hôm sau, Văn Thiệu đưa Giang Vãn Ninh đến bệnh viện.
“Ừm, không có thai.” Bác sĩ thoáng nhìn qua phiếu kiểm tra, sau đó hỏi bọn họ: “Chuẩn bị mang thai bao lâu rồi?”
“Gần ba tháng rồi ạ.”
“Mới ba tháng thôi, không vội.”
Giang Vãn Ninh nhíu mày: “Nhưng mà bác sĩ ơi, thời gian hành kinh của tôi đã trễ hơn mười ngày rồi.”
“Có thể do cô quá lo âu, cảm xúc có thể khiến kỳ kinh nguyệt đến trễ, không sao đâu, sau khi cô về thì thả lỏng đi.”
Ra khỏi bệnh viện, Văn Thiệu luôn nhìn cô, lúc lái xe anh còn cười nữa.
“Cười con khỉ…” Giang Vãn Ninh hơi xấu hổ: “Lát nữa ghé tiệm thuốc mua chút que thử nhé anh?”
Vậy thì sau này có thể thử ở nhà xong rồi mới đến bệnh viện, tránh đi một chuyến rồi lại về tay không.
Văn Thiệu còn tưởng rằng “chút que thử” mà cô nói là mua mấy cái, nhưng anh không ngờ là Giang Vãn Ninh lại ôm về một túi đầy…
Thêm hai tháng nữa qua đi, Giang Vãn Ninh cũng không ngóng trông mình sẽ mang thai giống như mấy tháng đầu nữa. Cô đã đăng truyện tranh nhiều kỳ mới, cập nhất với tần suất cố định, mỗi ngày có việc để làm thì sẽ không còn chấp nhất chuyện con cái nữa.
Chẳng qua là, bây giờ cô không thức khuya nữa, tất cả các công việc cũng sẽ được hoàn thành vào ban ngày.
Lúc cuối năm, cuối cùng Giang Vãn Ninh cũng đợi được hai vạch mà mình mong đợi bấy lâu.
Khi Văn Thiệu bị cô gọi dậy, trên bàn đặt một hàng năm chiếc que thử, tất cả đều hai vạch.
“Ông xã, đêm qua em mơ thấy chúng ta đi dạo trong khu chung cư đó.”
Giang Vãn Ninh nắm chặt tay anh, kích động nói: “Hai chúng ta đi vứt rác, sau đó bên cạnh phòng phân loại rác bỗng nhiên có một con thỏ lanh lợi chạy đến trước mặt chúng ta.”
“Con thỏ?”
“Đúng, con thỏ màu hồng, màu hồng đó!” Giang Vãn Ninh sờ bụng dưới bằng phẳng của mình: “Màu hồng, một con thỏ màu hồng phía sau thùng rác.”
Cô ngẩng đầu, nhìn Văn Thiệu một cách đầy nghiêm túc: “Như vậy thì sau này, khi mình nói cho con biết con được bố mẹ nhặt bên cạnh thùng rác thì sẽ có đáng tin hơn.”
…
Tết Dương lịch đến, khi hai nhà cùng nhau ăn cơm, bọn họ đã công bố tin tức tốt đẹp này.
Phụ huynh hai bên cười đến mức không ngậm miệng lại được, đặc biệt là Tôn Hoàn Nam, khi nghe thấy Giang Vãn Ninh nói cô mơ thấy con thỏ màu hồng, ông vui vẻ đến mức cứ mở miệng gọi “cháu gái ngoan”.
Ông vẫn luôn muốn có một đứa cháu gái, ấy thế mà ba người con trai đầu đều sinh ra con trai, còn là một đứa hiếu thắng, một đứa nghịch ngợm.
“A Viễn, cháu với Thư Nhiễm thì thế nào?” Tôn Hoàn Nam lớn tuổi rồi, muốn ôm chắt trai.
“Chắc là sẽ ra đời trước con của chú nhỏ ạ.” Cả bữa cơm, mãi mà Tôn Thanh Viễn không lên tiếng gì nhiều, bây giờ bỗng dưng thả ra một tin tức như quả mìn, trong chốc lát, người ngồi trên bàn đều ngây ra.
“Chẳng phải hai cậu nói là không vội à?” Giang Vãn Ninh hạ giọng xuống mà hỏi Trần Thư Nhiễm.
Tôn Thanh Viễn không lớn tuổi lắm, mấy năm nữa rồi có con cũng không sao cả. Hơn nữa, hai người họ còn ham chơi, trước đó đã nói là không muốn có con sớm, tránh để con quấy rầy thế giới hai người.
“Chỉ là trùng hợp có thôi.”
Sau khi kết hôn, bọn họ thực hiện các biện pháp tránh thai không nghiêm túc cho lắm. Mấy ngày trước, bỗng nhiên Trần Thư Nhiễm phát hiện ra lâu lắm rồi mình chưa tới kỳ kinh nguyệt, thế là đến bệnh viện khám rồi mới biết là mình có thai.
“Duyên phận mà, bố mẹ anh ấy nói có thể chăm giúp bọn tớ, sinh thì sinh thôi.”
“Cậu ấy thích con trai hay con gái?” Giang Vãn Ninh thuận miệng hỏi.
“Con gái.” Trần Thư Nhiễm liếc nhanh qua Tôn Sùng đang cười tươi như ánh nắng, khẽ nói: “Anh ấy nói là, nếu như con trai giống như Tôn Sùng thì đáng sợ lắm.”
Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc: “Văn Thiệu cũng nói vậy, rốt cuộc lúc nhỏ Tôn Sùng đã tạo ra bóng ma tâm lý gì cho bọn họ vậy?”
Bây giờ trông rất sáng sủa, rất ngoan ngoãn, thế mà khi còn nhỏ lại là “ma vương hại đời” à?
Đông đi xuân tới, bụng của Giang Vãn Ninh lớn lên theo từng ngày.
Sau khi bắt đầu có thai, Giang Vãn Ninh đã tính đến chuyện đặt tên cho con.
Cô đã xem thử vô số hướng dẫn, cảm thấy đặt tên con rất phiền phức, vẫn nên quyết định sớm thì hơn, như thế thì sau khi sinh con ra, họ sẽ không bị luống cuống tay chân nữa.
“Theo họ ai?” Văn Thiệu thuận miệng hỏi cô.
Hôm nay bọn họ ăn cơm ở nhà họ Tôn, Tôn Hoàn Nam đang ngồi bên cạnh hai người họ, gọt gỗ thành lục lạc cho con nít chơi.
Sau khi nghe thấy câu hỏi này, Tôn Hoàn Nam nhìn sang.
“Theo họ ai hả?” Giang Vãn Ninh sửng sốt, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô vẫn luôn mặc định là con sẽ theo họ của Văn Thiệu.
“Ừm, họ Giang hay họ Văn?” Văn Thiệu đặt sách trong tay xuống, nhìn về phía cô.
Giang Vãn Ninh suy tính một lúc: “Sao cũng được.”
“Không phải họ Tôn hả?” Mắt Tôn Hoàn Nam sáng lên.
“Không được ạ.” Văn Thiệu nhíu mày bác bỏ ngay: “Họ Tôn nghe không hay.”
“Phải, phải…” Tôn Hoàn Nam đáp lại hai tiếng: “Vợ chồng các con quyết định đi.”
Trước kia ông cụ Văn muốn để Văn Thiệu theo họ Văn, ban đầu, tất nhiên là Tôn Hoàn Nam không đồng ý. Nhưng việc làm ăn của ông vẫn cần nhà họ Văn giúp đỡ rất nhiều, có thể xem như là ông đã ở rể được nửa phần, lại vì ông cụ Văn và mẹ của Văn Thiệu cảm thấy họ Tôn không hay nên mới khăng khăng để con trai theo họ Văn.
“Vậy thì họ Văn đi, em cảm thấy họ Văn đặc biệt hơn một chút.”
“Hay là để cho con tự chọn đi.” Văn Thiệu suy nghĩ một chút rồi kiến nghị như thế.
“Chọn thế nào?”
“Ừm… bỏ hai tờ giấy lên trên người con, khi con khóc, tờ nào rơi xuống trước thì theo họ đó.”
Đến lúc đó thì sẽ quay video lại, sau này con lớn lên thì con có thể nói với các bạn khác rằng, họ của tớ do tớ tự chọn.
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Bánh Bao: Thế này đi, bố bỏ quyển từ điển Tân Hoa lên người con, sau này con có thể bốc phét với người ta là tên của con cũng do con tự chọn:)