Chương 50: Lam tỷ tỷ
Các nàng nếu đã không nghe lời, nữ thị trung cũng không khách khí, ngoài cười nhưng trong không cười uy hiếp: “Các ngươi cứ nghĩ thật kỹ, tính tình của thái tử điện hạ cũng không khoan dung giống như bệ hạ. Nếu như hôm nay thật sự động thủ ở Đông cung, chờ điện hạ trở về, phải xem Cao thái phi có gánh vác được trách nhiệm hay không!”
“Cố chiêu huấn, người cấu kết với người ngoài tự ý xông vào tiền điện, tội không rõ, cần chờ điện hạ trở về sẽ thẩm vấn sau, đắc tội rồi.”
Vừa nói xong, nữ thị trung liền phất tay gọi người trói các nàng lại.
Đối mặt với ánh mắt oán hận của thị nữ kia, Chi Chi nhàn nhạt cười một tiếng, “Nữ thị trung cũng là thuận theo quy củ làm việc, quả thực không có cách nào.”
Nữ thị trung khẽ gật đầu, hiểu rõ ý nàng. Kiểu này trong lúc mấu chốt, hiển nhiên là muốn đóng cửa tránh họa, vị Cố chiêu huấn này, bình thường nhìn có vẻ nhu nhược, không ngờ nàng lại có thể nhanh trí đến như vậy, quả là khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Điện hạ bốn bề là địch, cơ thiếp thông minh hiểu chuyện dù sao cũng hơn loại người ngu xuẩn, đáng tiếc Cố chiêu huấn là gả lần hai, bằng không thân phận sẽ càng tốt hơn.
Bị mang vào hậu điện, cả đám người bị giam giữ cùng một chỗ, thị nữ của Cao thái phi cắn răng oán hận: “Các ngươi dám thông đồng gạt ta, ta không thể quay về, Cao thái phi nhất định sẽ tìm đến, đến lúc đó đông cung của các ngươi, ai cũng đừng hòng thoát!”
“Lời này nói không đúng rồi.” Chi Chi cũng không thèm giữ thể diện cho bọn họ, cười lạnh: “Tính toán của Cao Thái phi, chúng ta đều hiểu rõ, chẳng qua muốn mượn tay ta uy hiếp điện hạ. Nếu ta không ra khỏi đông cung, thái tử điện hạ quay về, trong tay bọn ngươi không có bằng chứng, hiển nhiên sẽ không có chủ ý đối phó điện hạ.”
Về phần uy hiếp nàng, đoạt thê thiếp của thúc phụ truyền đi làm hỏng danh tiếng điện hạ, quả là vô cùng nực cười.
Hoàng gia coi trọng thanh danh, tuy rằng Khương hoàng hậu hận thái tử điện hạ, cũng không thể nào để cho người ngoài biết đến chuyện này, đều vì một nguyên nhân.
Mà Cao thái phi chẳng qua chỉ mượn ân tình lão thái bà làm mưa làm gió. Nếu như bà ta thật sự có can đảm đối phó thái tử, làm mất mặt hoàng gia, tôn thất hoàng gia sẽ khiến cho bà ta biết chữ “Chết” viết như thế nào.
Quan trọng hơn, nàng là theo chân tỷ tỷ hòa ly về nhà, qua vài tháng mới bước vào đông cung. Trong chuyện này có rất nhiều cách giả quyết, có thể nói, sau khi hòa ly thái tử mới đưa nàng vào cung.
Chỉ cần nàng không nói chuyện xảy ra ở Ninh vương phủ, người đời đoán được cũng không có ằng chứng, nói xằng nói bậy hạ bệ thái tử cũng được xem như là tội lớn, lúc ấy sẽ không còn ai dám nhiều lời nữa.
Tiền đề của tất cả chuyện này chính là nàng sẽ không bị Cao thái phi khống chế.
Vì vậy cho dù dùng hết thủ đoạn, nàng cũng phải núp ở trong đông cung, đến chết cũng không ra ngoài.
Thị nữ kia nghiến răng cười lạnh: “Ngoại trừ người ra, lẽ nào trong tay thái phi nương nương không có bằng chứng khác sao? Người đừng quên, chuyện ở Ninh Vương phủ không chỉ mình người hiểu rõ.”
Chi Chi trong lòng lộp bộp, tỷ tỷ và lam tỷ tỷ là hai người duy nhất ngoài nàng ra biết chuyện này, tỷ tỷ là con gái nhà lành, ngay cả mánh khóe cao tay của Cao thái phi cũng không thể làm gì được nàng, vậy thì chỉ có Lam tỷ tỷ là người duy nhất biết chuyện này, không biết Cao thái phi đã làm gì tỷ ấy?
Ổn định tinh thần, Chi Chi che lại mồ hồi từ lòng bàn tay ẩm ướt, cười nhẹ: “Bằng chứng gì? Chuyện ta từng là thiếp của Ninh vương cũng không phải là bí mật, ngoài kia có không ít người biết nhưng vậy thì sao? Khắp thiên hạ này nữ tử tái giá nhiều vô kể, có thể nói rõ được gì?”
“Cố chiêu huấn thật can đảm.” Thị nữ kia tức giận, hừ một tiếng: “Đáng tiếc, sườn phi nương nương đều nói hết rồi.”
Lam tỷ tỷ…
“Sườn phi nương nương?” Chi Chi giả vờ không hiểu, hồi lâu giật mình nói: “Ngươi nói Lam thị? Ta và nàng ta không có nửa phần quan hệ, nàng ta nói cái gì thì liên quan gì đến ta?”
“Cố chiêu huấn hà cớ gì phải cãi cùn, vương gia xảy ra chuyện, sườn phi trong lòng nóng như nửa đốt, có chuyện gì đều nói hết cho thái phi, chỉ cầu thái phi có thể cứu vương gia một mạng.”
Thị nữ kia vô cùng đắc ý: “Người có rắp tâm dụ dỗ thái tử, thái tử lại vì một nữ nhân mà làm hại hoàng thúc ruột thịt, quả là vô cùng tốt.”
Lam tỷ tỷ đột nhiên nói hết toàn bộ mọi chuyện cho Cao thái phi sao, tỷ ấy muốn làm gì?
“Có manh mối như vậy, bệ hạ và thái tử sợ ném chuột vỡ bình, hiển nhiên sẽ không làm hại vương gia.”
“Về phần Cố chiêu huấn, chẳng qua cũng chỉ là bằng chứng đi kèm mà thôi, có người hay không thực ra cũng không quan trọng.”
Giữa ánh sáng lợp lòe, Chi Chi chợt hiểu ra.
Lam tỷ tỷ đây là muốn đưa Ninh vương vào chỗ chết.
Một khoảng trống cũng không lưu lại cho ông ta sống.
Dâm loạn thái miếu là tội lớn, hoàng đế không tha cho Ninh Vương, nhưng tội danh này không đủ để giết chết hoàng đệ ruột của bệ hạ, Ninh vương huyết thống tôn quý, chỉ có tăng thêm áp lực khiến cho hoàng thất không thể không diệt trừ Ninh vương triệt để.
Mà chuyện của nàng và thái tử chính là bằng chứng sẵn có.
Hoàng đế, Khương hoàng hậu, thái tử, ba người nắm giữ quyền lợi trong hoàng thất đều muốn duy rì thể diện và thể thống của hoàng thất, sẽ không mặc cho lời đồn thái tử đoạn thiếp của chú ruột truyền đi.
Những tin đồn như vậy sẽ chỉ tăng thêm danh tiếng thái tử và đổ thêm dầu vào cuộc bàn tán trong dân chúng, cái gọi là ảnh hưởng đến vị trí của thái tử đều là điều vô nghĩa.
Vẫn câu nói cũ, Đường cao tông cưới thiếp của cha làm vợ, Đường Huyền Tông cướp đoạt con dâu, hai chuyện này cũng chưa ảnh hưởng đến địa vị hoàng đế của bọn họ. Nếu thực sự đã truyền ra bên ngoài, tức là hắn chuyện tình ái của thái tử điện hạ bị người khác biết đến, nhưng hắn đã trưởng thành, hắn còn quan tâm đến thanh danh trong sạch của mình sao?
Còn có thể vì chuyện gió trăng của bản thân bị người khác biết mà tìm đến cái chết hay sao?
Ngoài trừ bẽ mặt, ném toàn bộ thể diện của hoàng gia ra ngoài cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Từ trước đến nay cũng chưa từng có chuyện thái tử bị phế bỏ vì chuyện phong lưu hoang đường.
Trái lại, Cao thái phi nắm trong tay bằng chứng, ngay thời khắc cũng có thể hủy hoại danh dự hoàng gia. Lần này bỏ qua Ninh vương, còn có lần sau vô cùng vô tận, chỉ có người chết đi, bí mật mới vĩnh viễn bị chôn vùi.
Khương hoàng hậu và thái tử đều không phải là người người nhân từ.
Lần này, Cao thái phi và Ninh vương sợ là cũng không sống nổi.
Loại ân tình kia thường cho phép hoàng đế nuông chiều hai mẹ con họ, nhưng khi liên quan đến vấn đề toàn vẹn quốc gia thì chẳng có ý nghĩa gì.
Buồn cười thay, mẹ con Cao thái phi vẫn còn đang dương dương tự đắc.
Chỉ là Lam tỷ tỷ….Chi Chi cau mày, rốt cuộc tỷ ấy muốn làm gì? Cao thái phi và Ninh vương chạy không thoát, Lam tỷ tỷ là người trong cuộc, chỉ sợ cũng trốn không thoát. Loại hành vi này, một ngàn kẻ địch, tám trăm tổn thương chính mình, không giống với tính tình của nàng.
Chi Chi vững như Thái Sơn, “Ta ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, không biết người nào đã bố trí ta, nếu thái phi vẫn cứ che đậy như vậy, vậy thì ta ciungx không có cách.”
“Chờ ngươi bị thái tử đẩy ra chặn dao, ta nhìn xem người có còn già mồm nữa không. Nếu ngươi thông minh thì hãy cùng chúng ta hợp mưu tố giác thái tử. Sẽ hứa hẹn cho ngươi vinh hoa phú quý, ngươi muốn trở về Ninh vương phủ cũng được, bằng không ngươi cứ chờ chết đi.”
“Thái tử điện hạ là người khiêm tốn, ngay thẳng chính trược, Ninh vương không so được với ngài ấy.” Chi Chi cười giễu cợt: “Muốn làm thiếp của Ninh vương, ngươi cứ việc đi.”
Hai người tranh cãi không phân cao thấp, trong lúc đó nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, hình như là Cao thái phi đích thân đến. Nữ thị trung cũng không dám giam giữ thái phi, nhưng vẫn giữ chặt cửa không cho phép người nào vào trong.
Đến đêm, nữ thị trung tự mình đến đưa cơm cho các nàng, mượn vào ánh sáng của đèn lồng, Chi Chi nhìn sắc mặt của Nữ thị trung, nhìn thấy sắc mặt vẫn ổn, xem ra nàng vẫn có thể an tầm vài phần.
Qua tối nay thôi, điện hạ sẽ trở về.
Đến lúc đó, Cao thái phi có một nghìn thủ đoạn cũng không chống đỡ nổi hoàng uy hiển hách.
Thị nữ của Cao thái phi ngược lại vẫn vô cùng ổn trọng, nhưng thị nữ của Mộc lương đệ lại sớm đã hoảng hốt lo sợ. Thời điểm bị giam, người này hoảng sợ đến mức không nói được lời nào. Lúc này thành thật khóc sướt mướt, “Nữ thị trung xin tha mạng, ta không làm gì cả, tất cả đều là do Mộc lương đệ ép ta.”
Nữ thị trung công chính nghiêm minh: “Điện hạ tự có phán đoán, hiện tại ai cũng không thể thả.”
“Khóc, khóc cái gì mà khóc, chờ ngày mai thái tử về còn có thể không cho Cao thái phi mặt mũi sao?” Thị nữ của Cao thái phi cười lạnh: “Nữ thị trung là nhị phẩm nữ quan, làm gì thì làm chớ để hủy hoại đến tương lai.”
“Ta chính là nữ quan của đông cung, bảo vệ đông cung là chức trách của ta, ta không hiểu ngươi đang nói gì?” Nữ thị trung vô cùng lạnh lùng, cụp mắt nhìn bọn họ: “Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi đi, ngày mai nghĩ kỹ xem nên ăn nói như thế nào.”
Nhìn bóng lưng của nữ thị trung rời khỏi, Lam tỷ tỷ binh đi hiểm chiêu, cũng không biết tỷ ấy hiện tại ra sao? Còn có tỷ tỷ,là người trong cuọc, ngộ nhỡ bị Cao thái phi liều lĩnh làm khó không biết làm thế nào cho phải.
Thực sự không giống với tác phong của Lam tỷ tỷ.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Chi Chi cả đêm không thể ngủ ngon, ngày hôm sau, mây màu trắng bạch xuất hiện bên ngoài cửa sổ, lo lắng ngồi dậy nhìn những người bên cạnh cũng chưa ngủ, nàng cảm thấy an tâm hơn một chút, mọi người đều không thể ngủ, có lẽ trong lòng đều không chắc chắn như nhau.
Không qua bao lâu, cửa bị đẩy ra, ánh nắng chiếu vào bên trong. Nữ thị trung bước vào, kêu người cởi trói cho các nàng: “Điện hạ đã điều tra rõ, chẳng qua chỉ là hiểu lầm, các vị có thể đi về, mạo phạm Chiêu huấn rồi.”
Chi Chi tốt bụng cười một tiếng.
“Hiểu lầm? Trói bọn ta một ngày một đêm, ngươi liền coi đó là hiểu lầm. Ta phải quay về bẩm báo thái phi làm chủ cho ta, đến lúc đó các ngươi đợi mà ăn quả đắng đi.”
“Chiêu huấn, điện hạ đợi người ở thư phòng.” Nữ thị trung cười cười: “Người mau qua đó đi.”
Chi Chi hơi giật mình, vỗ bụi dính trên quần áo, vội vàng chạy qua thư phòng.
*
Thẩm Cảnh Quân ngồi trong thư phòng xem sổ gấp.
Hành lang bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, cửa thư phòng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt chật vật nhưng lại khiến người thấy mà yêu.
“Đến rồi à?” Thẩm Cảnh Quân chỉ vào ghế tròn bên cạnh, “Ngồi xuống trước đi.”
“Điện hạ, sao vậy?” Chi Chi nháy mắt mấy cái, “Sao lại vội vã gọi ta đến đây?”
“Sau khi ta và Khương hoàng hậu thương nghị rõ ràng, chờ một lát sẽ đưa Cao thái phi một ly rượu độc. Ninh vương là người mang dòng máu hoàng gia, địa vị khác hẳn những người khác, sẽ tha cho ông ta một mạng, bị đày đi túc trực linh cữu bất luận người nào cũng không được thấy.”
Túc trực lăng cũu, không cho người nào gặp chính là không cho phép bất cứ ai nhìn thấy ông ta, điều đó có nghĩa là Ninh vương sẽ lặng lặng chết đắc kỳ tử trước lăng cữu của tiên đế, sau đó tìm một người có tên tuổi nói ông ta đã chết, để để cứu lấy danh dự của hoàng gia.
Chi Chi giọng run run: “Ninh vương….sau này sẽ như thế nào?”
“Sẽ chết.” Thẩm Cảnh Quân trả lời không chút tình cảm.
Thẩm Cảnh Quân nói: “Cô muốn hỏi nàng, vị sườn phi ở Ninh vương phủ, nàng muốn nàng ta chết hay sống?”
“Đương nhiên ta muốn Lam tỷ tỷ sống.”
“Nàng ta hợp mưu cùng Cao thái phi, lợi dụng nàng uy hiếp cô.”
“Không phải đâu, Lam tỷ tỷ không lợi dụng ta, cũng không phải là nàng uy hiếp điện hạ. Tỷ ấy chỉ muốn Ninh vương chết.” Chi Chi mềm giọng nói: “Ta biết tỷ ấy muốn làm gì.”
“Em gái ruột của Lam tỷ tỷ bị Ninh vương hại chết, Cao thái phi hiển nhiên đã giấu giếm giúp Ninh vương. Tỷ ấy chỉ muốn báo thù, nếu không tỷ ấy sẽ không làm như vậy.” Chi Chi thở dài, có hơi tang thương: “Cứ cho là tỷ ấy lợi dụng ta, ra tay nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội ngàn vàng, bản thân Ninh vương đã phạm sai lầm, nàng tìm được cơ hội giết chết ông ta, tỷ ấy sẽ không bao giờ bỏ cuộc, ta hiểu điều đó.”
“Nàng ngược lại có vẻ rất hiểu nàng ta.” Thẩm Cảnh Quân không mặn không nhạt nói ra một câu.
Chi Chi ngửi thấy mùi chua chua, nàng cảm thấy mình nhất định là đã ngửi nhầm.
Chi Chi cắn môi dưới, chậm rì rì đi tới trước người Thẩm Cảnh Quân, níu lấy ống tay áo làm nũng: “Điện hạ, cầu xin ngài hãy tha cho Lam tỷ tỷ, tỷ ấy không phải người xấu đâu.”
“Được thôi.”
“Điện….cái gì?” Chi Chi mở to mắt, hoài nghi bản thân nghe nhầm, cứ như vậy đồng ý sao?
Điện hạ từ khi nào dễ nói chuyện đến vậy?
Hình như hắn rất ghét Lam tỷ tỷ, cảm tahays Lam tỷ tỷ là một nữ tử tâm cơ.
“Vốn dĩ cô cũng muốn mạng nàng.”
“Lam thị đang mang thai hoàng tôn, chính là máu mủ của hoàng gia, tự nhiên sẽ không thể tùy tiện xóa bỏ.” Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói “Nàng ta một lòng muốn tính mạng của Ninh vương và Cao thái phi, thủ đoạn tâm cơ không tầm thường, giết nàng dễ nhưng giữ lại cũng có chỗ hữu dụng.”
Cao thái phi và Ninh vương cùng chết, nếu Lam hương cũng mất mạng theo, trong triều sẽ có thêm nhiều suy đoán, không bằng nuôi nhiều người dùng để bịt miệng người đời.
Một người phụ nữ thức thời, thông minh cơ trí, hiểu được cái gì nên làm và không thể làm, dựa vào thủ đoạn tâm cơ của Lam thị giữ lại nàng ta cũng có chỗ tốt.
“Vậy chỗ hoàng hậu nương nương…”
“Hoàng hậu làm gì có thời gian quản đến chuyện của nàng ta.” Thẩm Cảnh Quân mỉm cười: “Muộn sườn vì ử Ninh vương phủ mà thôi, không đáng để bà ta phải quan tâm.”
Chi Chi lúc này mới an tâm, thở lỏng cơ thể.
“Vậy mà điện hạ còn hỏi ta, không thấy ta đang khổ sở sao?”
Thẩm Cảnh Quân im lặng một lát.
“Cô chỉ là muốn thử nhìn xem, nàng sẽ nói như thế nào?” Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn sỏ gấp “Quả nhiên, trong mắt nàng Lam thị rất quan trọng.”
“Lam tỷ tỷ rất quan trọng, tỷ ấy giúp ta rất nhiều.”
Tức chết mất, nha đầu này lại còn dám hùa theo!
“Quan trọng nhất là, nếu như không có Lam tỷ tỷ, vậy thì ta cũng không gặp được điện hạ.” Chi Chi mặt mày cong cong: “Ai cũng không quan trọng bằng điện hạ.”
Thẩm Cảnh Quân tay run một cái, che giấu sự thất thố của mình: “Nàng nói cũng có mấy phần đạo lý.”
Đâu chỉ có mấy phần đạo lý, quả thật khiến cho
Lòng người nở rộ. Cho dù là giả cũng đủ để dỗ nam nhân mắc câu rồi.
Quà năm mới sớm, chúc mọi người năm mới vui vẻ ^^