Chương 20
“Ta đã lừa các ngươi, ta nói là để cứu những cô nương khác. Thật ra ta không có ý định làm phúc cho cả thiên hạ, ta chỉ muốn báo thù cho muội muội mà thôi”.
Chi Chi lắc đầu: “Không, tỷ không có gạt chúng ta”.
Mặc kệ dự tính ban đầu của nàng là gì, chí ít Lam Hương Nhi thực sự đã cứu giúp được rất nhiều người.
“Thế nhưng ngươi làm sao để báo thù?”
Cố Ninh Bình quay đầu không nhìn nàng, chỉ cảm thấy cuộc sống thật bất công. Ninh vương quyền cao chức trọng, Lam Hương Nhi chẳng qua chỉ là một thiếp thất ở trạch viện hầu hạ hắn. Làm sao nàng có thể xô đổ tất cả những người đang bảo vệ Ninh vương?
“Đây chính là con đường tốt hơn mà ta nói”.
Lam Hương Nhi cười nhẹ, xoa bụng mình: “Ta sẽ nói với Ninh vương là hắn có thể sinh hài tử, khiến cho hắn ngày đêm không ngừng nghỉ, để hắn thượng mã phong chết ngay trên giường. Chỉ cần Ninh vương chết đi rồi, thân thế của đứa bé này sẽ không có cơ hội được phơi bày.
Ngươi giết hắn, tước đoạt quyền vị của hắn, liệu có phải là cách tốt nhất không?
Lam Hương Nhi đã ở bên Ninh vương rất nhiều năm, hơn ai hết biết rõ Ninh Vương mong muốn có người thừa kế đến mức nào. Nàng đã ngủ với rất nhiều nam nhân, hôm nay cuối cùng cũng có được một đứa con.
Chi Chi và Cố Ninh Bình đều ngây người, ngơ ngác không thể tin được nàng có thể nói lời đại nghịch bất đạo như vậy.
“Mấy ngày trước ta phát hiện bản thân có thai”.
Lam Hương Nhi nở nụ cười lạnh lùng: “Nếu như ta sinh được con trai, về sau Ninh vương chết đi thì nó sẽ kế thừa địa vị. Vì nể mặt đứa nhỏ, Cao thái phi sẽ không dám làm gì ta”.
“Thế nhưng ngươi là vương phi, nếu như Ninh vương chết đắc kỳ tử, chắc chắn ngươi sẽ trốn không thoát khỏi việc giận chó đánh mèo của Cao thái phi”.
Nàng nhìn Cố Ninh Bình, ánh mắt không hề bận tâm: “Vì vậy, ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này, hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Ninh Vương phủ, như vậy Ninh Vương chết sẽ không liên lụy đến ngươi và những người khác”.
Cố Ninh Bình tốn rất nhiều công sức mới giật được khóe môi: “Cho nên, ngay từ đầu ngươi không hề có ý định rời đi cùng chúng ta?”
Chi Chi chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, nghẹn ngào không nói được.
“Các ngươi không cần phải hy sinh vì cừu hận của ta”.
Lam Hương Nhi thở dài, nắm chặt tay Chi Chi: “Chi Chi, ngươi là một cô nương tốt, thông minh thiện lương nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng. Sau khi vào đông cung, nhất định phải kiềm chế tính tình của bản thân, đừng có mà học theo ta. Thái tử và Ninh vương không phải là người cùng một đường, hôm nay ta đã gặp, hắn là kẻ thông minh lạnh lùng nhưng vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tâm tư thâm trầm lại chính trực vô tư. Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, ngươi sẽ sống tốt ở Đông Cung”.
Lam Hương Nhi thở dài:”Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây, chặng đường sau này phải dựa vào chính ngươi rồ”.
Giọng điệu Chi Chi nghẹn ngào: “Lam tỷ tỷ…”
Lam Hương Nhi giúp nàng lau nước mắt: “Khóc cái gì, nha đầu ngốc! Tỷ tỷ sẽ dạy cho ngươi một điều, một khi bước vào cửa cung sâu như biển, tuyệt đối không thể tin người. Nếu như giống như ta tự chủ đồng tìm đến cửa nhất định đều là lừa đảo, ngươi đừng có mà ngu ngốc đi tin tưởng họ”.
Nước mắt Chi Chi rơi như mưa, nàng đã hiểu rõ lời của Lam tỷ tỷ. Cho tới hiện tại, Lam tỷ tỷ vẫn không có ý định muốn rời đi, những mưu đồ mấy ngày nay cũng chưa từng liên quan đến đến chính nàng, Lam Hương Nhi vất vả như vậy chính là vì để cho mình và tỷ tỷ sạch sẽ không dính vào vũng bùn này. Đại ân đại đức, suốt đời không quên.
Mắt Cố Ninh Bình cũng đỏ lên: “Nếu như Cao thái phi không buông tha ngươi? Thì ngươi sẽ….”
“Ta đang đánh cược”. Lam Hương Nhi than thở: “Nếu như giết Ninh vương mà ta chết thì hòa, giết không được hắn thì ta thua. Giết hắn, ta còn có cơ hội toàn thân thoát ra, như vậy sẽ thắng triệt để. Ván này ta không cược không được, nếu không ta sẽ không có cách nào đối mặt với muội muội đã chết của ta”.
Muội muội chết trên giường Ninh vương, ngay cả thi thể cũng không được để lại. Vạn Hoa lâu vì che giấu tội ác của Ninh vương, ngay trong đêm đã đem thi thể đi thiêu đốt, tro cốt bị vứt vào bên trong giếng cạn. Năm tháng tuổi trẻ đó gặp phải đại nạn như vậy,nàng là tỷ tỷ nếu không báo thù chẳng nhẽ để mặc rồi tiếp tục sống sung sướng an nhàn ư?
Chi Chi không khuyên nàng, chỉ mím môi, ánh mắt kiên định: “Lam tỷ tỷ, nếu như tỷ có thể sống qua được kiếp nạn này. Giả dụ ta có thể đứng vững gót chân ở Đông cung, thì về sau sẽ không còn ai dám ức hiếp chúng ta nữa”.
Lam Hương Nhi nhàn nhạt cười một tiếng: “Chi Chi nói đúng lắm”.
Nếu như tất cả đều thuận lợi, sau này sẽ không còn ai có thể ức hiếp được các nàng nữa. Lam Hướng Nhi xoay người, duyên dáng đi tới trước bàn trang điểm, từ trong đó lấy ra một chiếc trâm vàng. Cây trâm chế tác bình thường, kiểu dáng cũng đã cũ, không đáng mấy đồng tiền. Nhưng nàng lại đặt nó vào trong tay Chi Chi… Nắm chặt lấy ngón tay của nàng: “Chi Chi, đây là đồ vật quan trọng nhất của tỷ, nhờ ngươi bảo quản giúp tỷ trước. Đợi đến khi toàn bộ mọi chuyện kết thúc, ngươi phải trả lại cho tỷ đấy”.
Khoé mắt Chi Chi chua xót không thôi, nàng nhẹ gật đầu: “Được”. Ta phải bảo vệ tốt bản thân thì mới có thể bảo vệ được cây trâm của tỷ, lời của tỷ ta đều hiểu rõ.
***
Đêm qua thái tử điện hạ ở trước mặt mọi người nói muốn vương phi hoà ly, không ai dám coi thường lời hắn nói. Ninh vương đều đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ngày thánh chỉ hạ xuống.
Sáng sớm hôm sau, Cố Ninh Bình đi tới đi lui trong phòng, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo lửa vậy.
Lâm Lang cau mày đứng đó, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Đại tiểu thư, người là vương phi, thân phận tôn quý biết bao, tại sao thái tử lại bắt người nhất định phải hoà ly với Ninh vương. Thái tử đây không phải là đang lo chuyện bao đồng sao?”.
Vẻ mặt Cố Ninh Bình lạnh nhạt: “Thái tử điện hạ là thứ mà một tiểu tỳ nho nhỏ như ngươi có thể nghị luận sao? Điện hạ thân là trữ quân, chúng ta là thần dân, tất nhiên phải tuân theo ý chỉ”.
Lâm Lang mím môi không cho là đúng.
Cố Ninh Bình khe khẽ thở dài, trong lòng nghĩ đến thái tử. Hắn không nói cho người khác biết bản thân hắn mới là người muốn hòa ly, mà lại lượn quanh một vòng thật lớn. Nói cho cả thiên hạ biết Ninh Vương hoang dâm vô độ, không xứng với phẩm cách của Cố Ninh Bình, nên mới làm chủ cho hai người hoà ly. Làm ra loại chuyện này cũng là vì giữ mặt mũi cho nàng, còn là vì để cho nàng không bị người dân thiên hạ lên án.
Lam Hương Nhi nói đúng, tuy thái tử điện hạ lạnh lùng vô tình thế nhưng quả thực là một con người chính trực. Ngày sau Chi Chi tiến cung cho dù sự việc bại lộ thì với nhân cách của thái tử, cũng không đến nỗi mất đi tính mạng. Dù sao thì vẫn tốt hơn là ở trong phủ của Ninh vương.
Lâm Lang ở bên cạnh lải nhải không ngừng, Cố Ninh Bình cau mày: Lâm Lang, ngươi muốn ở lại vương phủ sao?”
“Đại tiểu thư, địa vị vương phi kiếm không dễ….”
“Kiếm không dễ…” Cố Ninh Bình nhại lại lời này, môi răng đều rét run: “Cho nên ta phải chết trong Ninh vương phủ vì thân phận này sao? Lâm Lang, nếu để ngươi hưởng thụ sự chịu khổ như vậy, ngươi sẽ còn muốn nói những lời này sao?”
“Đại tiểu thư…”
“Lâm Lang, nói cho cùng ngươi vẫn xem trong địa vị vương phủ hơn, thân là thị nữ thiếp thân của vương phi, khi ngươi đi ra khỏi viện này, người ngoài nhìn thấy ngươi sẽ càng kính trọng hơn, ngươi rất thích hưởng thụ loại cảm giác này”.
Cố Ninh Bình nhìn thấu tâm tư nàng trong lòng: “Ngươi đối với ta trung thành, nhưng ngươi vẫn có tâm tư khác”.
Đây cũng chính là lí do mà nàng không nói cho Lâm Lang biết về kế hoạch của các nàng. Không phải Lâm Lang không đáng tin cậy, mà là bởi vì một người có tâm tư, thì không thể phó thác trách nhiệm được nữa.
“Đại tiểu thư, nô tỳ chỉ là…….Nô tỳ chỉ là muốn tốt cho người mà thôi. Làm vương phi vẻ vang biết bao, nếu như trở lại Cố gia thì phu nhân sẽ tức giận, nhị tiểu thư cũng sẽ trào phúng người. Ngay cả đại thiếu phu nhân cũng sẽ không vui”. Lâm Lang quỳ xuống
“Ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi”. Cố Ninh Bình thở dài một tiếng: “Như vậy còn tốt hơn so với cái chết”.
Lâm Lang không nói gì.
Cánh cửa vang lên một tiếng, Chi Chi từ bên ngoài đi tới: “Chuyện gì thế nào? Sao Lâm Lang lại quỳ trên đất thế kia?”
Lâm Lang cúi thấp đầu: “Tam tiểu thư, người cũng cảm thấy Đại tiểu thư nên hoà ly sao?”
Chi Chi nháy mắt, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lâm Lang, đại tỷ rời khỏi vương phủ vẫn là thiên kim Cố gia, nhiều nhất cũng chỉ bị người khác chế giễu. Nếu như ở lại vương phủ, ngươi cũng đã từng tận mắt nhìn thấy tính cách của Ninh vương, liệu với tính cách như vậy nàng còn có thể sống được bao lâu?”
Muội muội Lam tỷ tỷ bị hành hạ đến chết, Ninh vương vì cố kỵ thân phận đại tỷ nên mới không ra tay độc ác với nàng. Lỡ như vào một ngày nào đó, hắn không kiềm chế nổi cơn thú tính của mình thì phải làm sao? Ở lại Ninh vương một ngày, tính mạng các nàng sẽ luôn gặp phải nguy hiểm.
Lâm Lang liều mạng vùng vẫy, cắn chặt môi.
Chi Chi cũng không nhiều lời với nàng, chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn sang Cố Ninh Bình: “Đại tỷ, hành lý của tỷ đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã lâu rồi ta không có mở ra, cứ để ở đó vậy, lát nữa ta gọi xe kéo đến mang đi”. Cố Ninh Bình cầm tay nàng: “Chỉ sợ lần này trở về Cố gia cũng không được sống yên ổn”.
“Vậy thì sao chứ, bây giờ muội cái gì cũng không sợ”.
Hôm qua thái tử đưa ra lý do hoà ly vô cùng chính đáng, cũng có nghĩa là Chi Chi không thể trực tiếp tiến vào Đông cung. Đến nay nàng cũng không biết được tính toán của hắn ra sao, hiện tại chỉ có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng điều này cũng có nghĩa là trước khi thái tử thực hiện bước tiếp theo, Cố gia sẽ cho rằng các nàng không có chỗ dựa, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đối với Chi Chi chỉ có vậy thôi, nàng là thiếp thất theo bồi, sống chết không quan trọng, quan trọng là Cố Ninh Bình đã mất đi địa vị vương phi, nhất định nàng sẽ là mục tiêu của bọn họ. Điều mà Lâm Lang lo lắng thật ra cũng có đạo lý.
“Lâm Lang, quyết định của thái tử điện hạ, đại tỷ không thể từ chối được”. Chi Chi thở dài: “Ta biết ngươi chỉ muốn tốt cho đại tỷ thế nên ngươi có bằng lòng cùng nàng đối mặt với chuyện tiếp theo không?”
Mắt Lâm Lang đỏ lên: “Tam tiểu thư, thật sự không còn cách nào khác nữa sao?”
Chi Chi lắc đầu.
“Vậy ta bằng lòng”.
Lâm Lang ôm lấy chân Cố Ninh Bình: “Đại tiểu thư, là do Lâm Lang không tốt, thế nhưng Lâm Lang chưa bao giờ nghĩ đến sẽ hại người”.
Cố Ninh Bình sờ sợi tóc mềm mại trên đầu nàng, khẽ thở dài: “Đứng lên đi Lâm Lang, về sau ta cũng chỉ còn mỗi ngươi thôi”.
Chi Chi vào Đông cung, Cố gia xem nàng như người xa lạ, hôn nhân mà nàng mong đợi bấy lâu nay rốt cuộc mang lại cho nàng điều gì? Niềm vui khi ngồi trên kiệu hoa đỏ, giống như một trò cười vậy.
Lâm Lang đau khổ khóc thành tiếng.
Chi Chi lùi về sau một bước, khóe mắt sáng như ngọc, trong mắt nàng ánh lên nụ cười nhẹ nhõm. Kiếp nạn này cuối cùng cũng giải quyết xong.
“Vương phi, ý chỉ đến rồi”. Giọng nói nơm nớp lo sợ của Lưu ma ma ngoài cửa vang lên: “Vương gia kêu người đến tiền viện tiếp chỉ”.
Từ sau khi bị các nàng uy hiếp, Lưu ma ma đã biết điều hơn rất nhiều.
Cố Ninh Bình sửa sang lại quần áo trên người: “Đi thôi”.
Ngày này cuối cùng cũng đến rồi.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Lam Hương Nhi: “Giữ đồ của ta thì chính là người của ta!
Chi Chi: Thái tử ở bên cạnh khóc rồi!
Lam Hương Nhi: “Bỏ đi, bỏ đi, người của hắn được chưa?”