Chương 18
Cố Ninh Bình vịn tay Lâm Lang, ngay cả quần áo cũng không kịp thay, trên người vẫn mặc một bộ váy tự thêu ở nhà. Nàng cũng không thèm để ý tới việc thất lễ, lập tức vội vàng đi tới chính sảnh.
Bên trong chính đường đèn đuốc sáng trưng, đèn lồng đỏ chót được treo trước cửa khiến toàn bộ viện tử sáng như ban ngày. Rất nhiều người đang đứng trước cửa nhưng toàn bộ đều lặng ngắt như tờ, bên trong yên tĩnh đến mức còn nghe thấy được tiếng ve ngày hè kêu hết sức ồn ào.
Hạ nhân trông coi ngoài cửa nhìn thấy nàng đều khom người hành lễ: “Thỉnh an Ninh vương phi”.
Mở miệng một tiếng Ninh vương phi ngược lại từng người một lại không giống người hầu trong phủ Ninh vương, Cố Ninh Bình thấy bọn họ nhanh nhẹn hoạt bát, xem ra là người của Đông cung.
Nàng gật đầu ra hiệu rồi xuyên qua đám người bước vào chính đường, vừa bước vào đã nhìn thấy Lam Hương Nhi đang quỳ trên đất, còn Ninh vương thì lúng túng đứng sang một bên. Mà vị thái tử đầu đội kim quan đang ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt lạnh như băng.
Nàng hành lễ: “Thái tử điện hạ vạn an, Ninh vương phi Cố thị bái kiến điện hạ”.
Khuôn mặt Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng bớt đi mấy phần: “Hoàng thẩm không cần đa lễ, ban thưởng ngồi”.
Cố Ninh Bình cảm thấy an tâm hơn chút, thái tử điện hạ vẫn là cho nàng giữ mấy phần mặt mũi, ít ra cũng không để nàng phải lúng túng đứng như Ninh vương. Dù Ninh vương đang đứng, nàng thân là Ninh vương phi cũng không thể không biết tốt xấu mà ngồi xuống, nhưng thái độ của Thái tử cũng đủ để cho nàng yên tâm chút.
“Tạ điện hạ ban thưởng ngồi”. Cố Ninh Bình dừng một chút nhìn sang Lam Hương Nhi nói: “Thiếp nghe nói trắc phi đắc tội điện hạ, cho nên tới đây để thỉnh tội. Xin hỏi điện hạ, trắc phi đã làm ra chuyện gì?”
Thẩm Cảnh Quân vốn không nghĩ đến nàng sẽ hỏi tội gì. Bên trong vương phủ trắc phi vốn do vương phi quản lí, nàng phạm sai lầm, vương phi tự nhiên phải gánh vác tội quản giáo không thoả đáng, Cố Ninh Bình đến thỉnh tội cũng là lẽ đương nhiên.
Có điều tiểu cô nương kia vừa mới chạy ra ngoài, có lẽ đã gặp được đại tỷ của nàng cho nên ý tứ của vị vương phi này xem ra đáng để suy nghĩ. Nàng đến hỏi tội hay là vì để cứu Lam thị?
Thẩm Cảnh Quân lắc lắc chén trà trong tay, thản nhiên nói: “Hạ độc thái tử, mưu hại trữ quân, chỉ sợ hoàng thẩm không gánh nổi”.
Cố Ninh Bình sững sờ quay đầu nhìn Thẩm Cảnh Quân: “Điện hạ thứ tội, Lam thị tuyệt đối sẽ không phải là người như vậy, với lại điện hạ bây giờ….. hiện tại cũng không thấy có gì khác thường, nếu Lam thị hạ độc, điện hạ làm sao có thể bình an vô sự như vậy?”
Lam Hương Nhi quỳ trên mặt đất cúi đầu, nghe vậy, nàng liếc nhìn Cố Ninh Bình: “Vương phi thay thiếp thân biện bạch là do vương phi có tấm lòng thiện lương, thiếp thân xin đạ tạ vương phi. Chỉ là vương phi gả vào vương phủ còn chưa được một tháng, lại không quen biết với thiếp thân cho nên hiển nhiên không biết thiếp thân là loại người gì?”
Cố Ninh Bình khẽ giật mình, ngơ ngác nhìn nàng, không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Lam Hương Nhi.
Lam Hương Nhi mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Thẩm Cảnh Quân: “Chỉ là xin điện hạ tha thứ, thần thiếp hạ độc thái tử chẳng qua chỉ là vì một đêm xuân, cũng không có ý định hại người. Thiếp thân xuất thân thanh lâu, phóng đãng không chịu nổi, chuyện lần này không có liên quan gì đến vương phi và vương gia. Nếu như điện hạ muốn trị tội thần thiếp thì không cần phải liên luỵ đến người không liên quan”.
Ninh vương nghe vậy liên tục gật đầu, tự mình rửa sạch: “Điện hạ, ta cái gì cũng không biết! Điện hạ minh giám, đều là do ả tiện nhân này tự mình chủ trương, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám hạ dược ngài như vậy a! “
“Tất cả lời vương gia nói đều là thật”. Lam Hương Nhi dập đầu: “Thiếp thân đê tiện, cầu xin điện hạ trị tội!”
“Bộp” một tiếng, Thẩm Cảnh Quân nặng nề đặt tách trà lên bàn, khiến tất cả những người có mặt đều sợ mất mật. Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nhìn Ninh vương: “Ninh vương, năm đó ngươi tác oai tác quái giày vò mấy tháng trời đòi cưới Lam thị làm trắc phi cho bằng được, cô còn tưởng ngươi đây là vì nàng, cải tà quy chính trở lại làm người”.
Nghe tiết tấu giọng điệu của hắn, thân thể Ninh vương run rẩy, luôn cảm thấy mình đã nói sai điều gì.
“Nhưng không ngờ, mấy năm qua ngươi nửa điểm cũng không tiến bộ! Gặp phải chuyện lớn liền đổ lên đầu nữ nhân, ngươi có còn can đảm để xứng đáng là con cháu hoàng thất không?”
Giọng nói của hắn lạnh lùng lãnh đạm, Ninh vương hai chân sợ hãi đến suýt quỳ xuống đỡ lấy chiếc bàn bên cạnh, giọng nói run rẩy: “Điện hạ… Điện hạ, ngài có ý gì?”
“Ý của cô, ngươi nghe không hiểu sao?” Thẩm Cảnh Quân hỏi lại.
Ninh vương vô thức lắc đầu.
Thẩm Cảnh Quân đứng dậy đi đến trước mặt Ninh Vương, bởi vì hắn cao hơn Ninh Vương nửa cái đầu nên lúc này mới cúi đầu nhìn hắn, đôi mắt đen lạnh lùng như tảng băng:”Ngươi cho rằng Lam thị xứng để cô tự mình thẩm vấn sao? Cô chẳng qua vì cho ngươi vài phần mặt mũi cho nên mới không giao chuyện này cho Tông Nhân Phủ!”
Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nói: “Lam thị chẳng qua chỉ là một nữ nhân quỳ gối trước mặt Cô, thậm chí còn dùng mọi cách có thể bảo vệ ngươi, còn ngươi thì sao?”
Lam Hương Nhi quỳ trên mặt đất, quay lưng về phía bọn họ, trên môi nhếch lên một nụ cười.
Ninh vương khiếp sợ nhìn Thẩm Cảnh Quân: “Điện hạ, thật sự không phải do ta làm”.
Sắc mặt Thẩm Cảnh Quân u ám như mây đen bao trùm, vẻ thất vọng và chán ghét trên mặt khiến Ninh vương hận không thể không quỳ xuống vì hắn: “Không cần giải thích, cho đến giờ ngươi còn muốn trốn tránh trách nhiệm đẩy hết cho Lam thị sao?”
“Ninh Vương, lúc phụ hoàng tứ hôn cho ngươi, chính cô là người đã ngăn cản. Là Khương thị dốc hết sức mình chứng minh ngươi đã sớm không còn phong lưu nữa, phụ hoàng mới chấp thuận, thế nhưng chiếu theo tình hình hôm nay, thì lòng dạ Khương thị thực sự khó lường!”
Ninh vương sợ hãi tròng mắt sắp rơi xuống: “Điện hạ bớt giận, hoàng hậu nương nương thân phận tôn quý, há có thể nói bừa”.
Vị thái tử gia này tất nhiên không sợ, thế nhưng Ninh vương sợ hãi, Khương hoàng hậu độc sủng hậu cung, hoàng đế lại nghe lời nàng nhất, nếu nàng ta nghe thấy người khác mắng thì còn không có phản ứng gì nhưng xui xẻo lại chính là hắn mắng!
Thẩm Cảnh Quân xoay người, lại ngồi xuống, thấp giọng nói: “Hoàng thẩm, Ninh Vương làm loạn, Ninh Vương phủ chướng khí mù mịt, làm thẩm ủy khuất rồi”.
Cố Ninh Bình đột nhiên hiểu được hắn muốn làm gì, trong mắt không tự chủ trở nên nóng bừng. Cho dù nàng hiểu được thái tử làm như vậy là bởi vì Chi Chi nên mới có thể nói như vậy, nhưng những ngày nàng gả vào vương phủ quả thật đã phải chịu biết bao nhiêu uỷ khuất. Phụ mẫu đều không thèm để ý tới nàng, ngoài Chi Chi ra cũng chỉ có vị thái tử này nói như vậy.
Ninh vương chợt hiểu ý của hắn: “Điện hạ… Điện hạ, đây là ý muốn của bệ hạ và hoàng hậu, xin ngài hãy suy nghĩ kỹ”.
“Cô tất nhiên đã suy nghĩ kĩ”.
Thẩm Cảnh Quân trừng mắt nhìn hắn, thấy Ninh Vương lại do dự nói: “Cố thị, cô có ý muốn để cho hai người hòa ly, thẩm không cần phải cự tuyệt. Tình hình Ninh vương phủ hiện tại quả thực không cần thiết phải liên lụy đến người bên ngoài, người dù sao cũng là tiểu thư khuê các, một khi hoà ly cũng là lỗi của hoàng thất, cô sẽ đền bù cho người”.
Cố Ninh Bình nhất thời giật mình, nàng thậm chí không biết tay chân mình phải để đâu, không biết có nên cảm tạ hắn hay không, chỉ ngây ngốc đứng đấy. Có điều phản ứng này của nàng cũng là bình thường, bỗng nhiên được người khác thông báo hoà ly, vui sướng hay bi thương đều không phù hợp, sửng sốt mới là lựa chọn tốt nhất cho tình huống hiện tại.
Đương nhiên, Ninh vương cũng không có nghi ngờ nàng, hắn chỉ là đau khổ co quắp ngồi phịch xuống đất, cảm thấy quãng đời còn lại của mình sẽ có chút ảm đạm. Ánh mắt hắn hung ác nhìn về phía Lam Hương Nhi, nếu không có nữ nhân này thì đã không xảy ra những chuyện này rồi.
Khoé môi Lam Hương Nhi nở ra ý cười lạnh lẽo: “Điện hạ định xử phạt thiếp thân như nào?”
Thẩm Cảnh Quân lạnh nhạt nhìn nàng: “Ngươi cảm thấy sao?”
“Thiếp thân không biết”. Lam Hương Nhi không chút nào e ngại: “Chỉ là sợ điện hạ việc muốn làm thì cũng không thành”.
Nàng sờ sờ bụng mình, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn: “Thiếp thân trong bụng đã mang cốt nhục của Ninh vương, có điều đây là huyết mạch của hoàng thất, điện hạ hẳn là cũng không muốn nhìn thấy ta xảy ra chuyện, dù sao cũng là đường đệ của ngài”.
Mọi người trong phòng đều chấn kinh, Ninh vương càng kinh hãi hơn, thất thanh nói: “Ngươi mang thai?”
Ngay cả Cố Ninh Bình cũng giật mình nhìn nàng, Cố Ninh Bình không rõ Lam Hương Nhi ở thời điểm này nói mình mang thai là có ý gì? Nàng đang mang thai, đương nhiên không thể rời khỏi Ninh Vương phủ lần nữa. Nhưng mà Lam Hương Nhi sẽ không phải là loại nữ nhân vì con mà thỏa hiệp.
Thẩm Cảnh Quân cũng bất ngờ, không dám tin nàng ta, quả quyết nói: “Truyền thái y!”
Thị vệ nhận mệnh, Thẩm Cảnh Quân cúi đầu nhìn Lam Hương Nhi: “Lam thị, ngươi nên biết nhầm lẫn huyết thống hoàng gia là tội gì”.
“Thiếp thân đương nhiên biết là tội danh gì, thiếp thân cũng không dám phạm vào đại tội này”.
Lam Hương Nhi không chút sợ hãi quỳ xuống, nói vô cùng lớn tiếng: “Điện hạ cứ yên tâm, mấy tháng nay Ninh vương không mở yến tiệc, ta cũng chưa từng có quan hệ với nam nhân khác, đứa nhỏ này tất nhiên là của Ninh vương”.
Thẩm Cảnh Quân không để ý đến lời nói của nàng, bình tĩnh nói: “Ngươi đứng dậy trước đi”.
Lam thị có thai, mặc kệ nàng ta phạm sai lầm cỡ nào, hiện tại cũng không nên trách phạt, nếu không làm tổn thương đứa trẻ thì sẽ không ổn.
Lam Hương Nhi liền đứng dậy: “Đa tạ điện hạ!”
Nửa điểm tàn nhẫn trong mắt Ninh vương giờ đã không thấy, chỉ còn lại kinh ngạc lẫn vui vẻ, hắn còn tưởng rằng đời này sẽ không có cơ hội làm cha, không ngờ đến Lam thị lại có thai, quả thật là mở mang tầm mắt?
Lam Hương Nhi trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hài tử của Ninh vương, Ninh Vương không thể sinh con, làm gì có hài tử? Có điều những người này mãi mãi sẽ không biết, phụ thân của hài tử là ai, cứ coi như hài tử sinh ra không giống Ninh vương, bọn họ cũng không thể biết được là giống với ai. Chỉ cần bản thân nàng không lỡ miệng nói ra, Ninh vương cả đời sẽ phải đội nón xanh, nuôi hài tử của người khác.
Đây chính là báo ứng nàng tặng cho hắn.
Thẩm Cảnh Quân xoa mi, mẹ đẻ Ninh vương Cao thái phi năm đó đã cứu mạng phụ hoàng, địa vị trong cung khá cao, nếu bà biết bản thân có hoàng chất sẽ khóc nháo nhào lên một hai phải bảo vệ Lam thị và Ninh vương.
Có điều chuyện này ngược lại thuận tiện cho việc khác, giữa một bên trắc phi sinh cháu cho mình và một bên Ninh vương phi không thể sinh, bên nặng bên nhẹ hiển nhiên Cao thái phi phân biệt rõ ràng.
Thẩm Cảnh Quân cố gắng giữ vững tâm trạng bình thản, im lặng không nói chuyện, chờ thái y tới bắt mạch cho Lam thị.
Thái y chỉ cầm tay nàng một lát rồi bỏ ra ngay nói: “Điện hạ, vương gia, trắc phi chính xác đã hoài thai, đến hiện tại đã được hơn một tháng rồi”.
Ninh vương vui sướng tột độ: “Bản vương có hài tử…..Bản vương thật sự có hài tử”.
Thẩm Cảnh Quân trầm mặc chớp mắt một cái: “Thái y bắt mạch cho Ninh vương phi”.
Lam thị mang trong người hài tử của hoàng thúc, vương phi cũng không phải không có khả năng, nếu như vương phi có thai….Dòng dõi hoàng gia hiển nhiên không thể lưu lạc ở bên ngoài, cho dù Ninh Vương có nguyện ý, trưởng bối tôn thất tộc cũng có thể đập nát Ninh Vương phủ này.
Cũng may sau khi thái y bắt mạch cho Ninh vương phi, cung kính nói: “Vương phi mạch tượng khoẻ mạnh, cũng không có gì kỳ lạ, điện hạ cứ việc yên tâm”.
Thẩm Cảnh Quân nhẹ gật đầu: “Ngươi lui ra đi”
Thái y nóng lòng muốn rời đi, bọn họ còn ước gì không phải nhúng tay vào chuyện hoàng thất này, nghe vậy liền ôm hộp thuốc của mình vội vàng rời đi, không để cho hắn có cơ hội đổi ý.
Con mắt Thẩm Cảnh Quân tối đen như mực, mặt không thay đổi nhìn Lam Hương Nhi, cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi biết bản thân thân có thai, vậy tại sao còn muốn hạ xuân dược với ta?”
———-
Tác giả có lời muốn nói:
Lam Hương Nhi: Ta đố ngài dám phạt ta đó!
Thái tử:…….
Lam Hương Nhi: Ta đang mang trong mình đường đệ của ngươi đó ( có cái rắm!)
Thái tử: Vì Ninh vương đốt nến.
Chi Chi: Vì Ninh vương đốt nến.
Đại tỷ: Phu xướng phụ tuỳ, chậc chậc chậc