Chương 10
Thời điểm Ninh vương tỉnh lại, phát hiện bản thân mình đang nằm trên giường của vương phi. Cố Ninh Bình và Lam Hương Nhi đều ngồi cạnh bên, Lam trắc phi cầm khăn lau nước mắt, còn vương phi thì mặt lạnh nhạt ngồi bên cạnh.
Đầu óc Ninh Vương nhất thời mơ hồ nhớ tới trước khi mình hôn mê xảy ra chuyện gì, đột nhiên ném chăn ra, nhảy xuống giường đi mở cửa tủ.
Lam Hương Nhi đi qua ôm lấy hắn: “Vương gia, lúc này ngài còn đi ra đấy, không nằm trên giường, ngài đây là muốn thiếp đau lòng đến chết sao!”
Ninh vương đẩy nàng ra, quay đầu nhìn xung quanh hỏi: “Thần nữ đâu?”
Mặt Lam Hương Nhi mê mang: “Thần nữ? Thần nữ gì cơ?”
“Đó là thần nữ trong chiếc tủ này, với đôi chân trần và chiếc khăn lụa xanh trên đầu, cực kỳ xinh đẹp.”
Lam Hương Nhi ngồi trên mặt đất hoảng sợ lùi lại, Cố Ninh Bình cũng trông rất kinh hãi.
Trong lòng Ninh vương nảy sinh một dự cảm xấu: “Các ngươi… các ngươi sao lại có vẻ mặt như vậy?”
Lam Hương Nhi không khóc ra nước mắt: “Vương gia, ngài vừa rồi mở ra cái tủ này liền ngất đi, làm gì có thần nữ nào, ngài đang nằm mơ sao?”
Lời nói ra như vậy, nhưng thần sắc lại rõ ràng là đang nói: “Vương gia, có phải người điên rồi không?”
Ninh Vương ngơ ngác nhìn ngăn tủ:”Các ngươi đều không thấy sao?”
Hai nữ nhân đều chần chờ gật đầu. Ninh vương chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, liền chậm rãi đi đến cạnh bàn ngồi xuống, ôm đầu đau như búa bổ. Cố Ninh Bình và Lam Hương Nhi liếc nhìn nhau sau lưng hắn ta.
Cố Ninh Bình suy nghĩ một chút nói: “Vương gia, gặp được thần nữ là một loại cơ duyên, tự nhiên không phải người nào cũng có thể nhìn ra, người có huyết thống hoàng thất, người là nhân trung long phượng, cho nên hiển nhiên khác biệt với chúng ta. Có lẽ là bởi vậy… chỉ có mình ngài nhìn thấy?”
Nàng nói chuyện giống như an ủi cho có lệ, trong lòng Ninh vương càng thêm vững tin. Ai cũng sẽ như vậy, khi mọi người không tin vào lúc ngươi bất ngờ gặp được kỳ ngộ, ngươi ngược lại sẽ càng cảm thấy rằng những người này phàm phu tục tử đui mù, chính mình mới là đúng.
Ninh vương nhớ tới lúc đầu cửa tủ đóng sầm lại, rõ ràng là thần nữ hướng hắn tới đó, đáng tiếc hắn không có chú ý tới. Vậy thì… Thần nữ thở dài, không phải là do hắn bỏ lỡ cơ duyên sao?
Đúng vậy, Vương phi cùng trắc phi đều không nghe thấy tiếng thở dài, xem ra là nhằm vào một mình hắn. Nhưng thần nữ nói cái gì? Ninh vương che đầu, như muốn nói, bản thân có được cơ duyên, nhưng cơ duyên để làm gì? Thần nữ còn nói cơ duyên này không thể nói ra ngoài.
Ninh vương càng thêm vững tin bản thân đã gặp được thần tiên. Hắn từ trước đến nay trí nhớ đều rất tốt, nhưng bây giờ ngay cả mấy câu ngắn ngủn cũng không nhớ nổi, nhất định là bởi vì bí mật động trời nên không thể tiết lộ, thần nữ đã xóa sạch trí nhớ của hắn.
Ninh vương liếc nhìn Lam Hương Nhi và Cố Ninh Bình đang bối rối, cảm thấy rằng mình không nên để người khác biết về chuyện mình gặp thần tiên. Nếu như để hoàng huynh biết, chỉ sợ hắn còn không giữ nổi mình.
“Là bản vương mơ sảng”. Ninh vương khoát tay: “Các nàng không cần để ý đến”
Lam Hương Nhi làm ra vẻ nhẹ nhõm, kiều mỵ nói: “Vương gia, ngài làm ta sợ muốn chết.”
Ninh vương siết chặt tay nàng, nháy mắt nói: “Ái thiếp bị doạ sợ, ta tới đây an ủi nàng.”
Ninh vương chưa bao giờ nghi ngờ người mình gặp không phải tiên nữ. Một ngoại hình tuyệt mỹ như vậy không thể xuất hiện trên thế gian này. Hắn tài hoa phong lưu, vương phi cùng trắc phi đều là tướng mạo dung mạo tuyệt mỹ, không thua tam cung lục viện của hoàng huynh một chút nào.
Nhưng đúng là không đẹp bằng nữ tử kia. Người ấy không trang điểm, mặc trang phục bình thường, thế nhưng vẻ đẹp đó không thể tả hết được. Cao cao tại thượng đứng im một chỗ khiến mọi thứ dường như mất đi ánh sáng.
Nếu có một nữ tử như vậy trên đời, nàng ấy chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tranh đoạt của toàn bộ nam nhân. Ninh vương sửng sốt, vội vàng thu hồi suy nghĩ. Đó là thần nữ, nếu như mình đắc tội thần nữ, thần nữ liệu có trừng phạt hắn không?
Bên trong thoại bản cũng nói, Trụ vương bởi vì nhìn thấy Nữ oa nương nương mà sinh ra tà niệm dâm dục. Chọc giận Nữ oa nương nương, bị Nữ Oa phái yêu tinh xuống làm sụp đổ giang sơn của Trụ Vương.
Nếu hắn đắc tội thần nữ, trời phạt hiển nhiên không thể thiếu. Ninh vương hắn cả đời vinh hoa phú quý cũng không thể vứt bỏ được.
Trong lòng hắn mặc niệm: “Thần nữ thứ tôị, thần nữ thứ tội, phàm là do ta sai lầm, lần sau ta nhất định sẽ không suy nghĩ lung tung nữa!”
Cố Ninh Bình và Lam Hương Nhi liếc nhìn nhau, trong lòng thở dài.
Lừa gạt cũng tốt, chỉ cần Ninh Vương không nghi hoặc, những chuyện khác đều dễ nói.
Lam Hương Nhi ôm eo Ninh Vương, nũng nịu nói: “Vương gia đã gặp được thần nữ, thần nữ có xinh đẹp không? Vương gia sẽ không vì nàng mà bỏ qua làm thiếp thân chứ?”
Ninh vương sắc mặt đại biến, vươn tay đem nàng đẩy ngã trên mặt đất: “Ngươi nói bậy bạ cái gì! Các ngươi đê tiện cũng dám so sánh với nữ thần!”
Trắc phi bên cạnh chỉ là kỹ nữ từ kỹ viện, quyến rũ phóng đãng, nữ thần cao quý không thể chạm tới, bọn họ sao có thể so sánh được với nữ thần.
Lam Hương Nhi đỡ cánh tay đau đớn của mình, đôi mi đẫm lệ: “Vương gia bớt giận, là thần thiếp sai. Thần thiếp trước mặt đê tiện, thần nữ là một tiên nữ trên bầu trời, hiển nhiên không thể so sánh. Là thần thiếp lỡ lời, xin Vương gia thứ tội.”
Ninh Vương xưa nay vẫn luôn thích bộ dáng nàng như vậy, cho nên xua tay: “Vậy thôi, về sau nhớ cẩn thận trong lời nói và hành động, tuyệt đối không được nói bậy!”
“Thiếp, thiếp nhớ kỹ rồi!” Lam Hương Nhi ngắt lời khiến Ninh vương quên đi những chuyện khác, chỉ nghĩ đến thần nữ không được xúc phạm. Dấu vết cảm xúc duy nhất còn sót lại trong tim cũng dần biến mất.
Lam Hương Nhi nhào vào trong ngực Ninh Vương, nàng tựa hồ không có nửa điểm ủy khuất với chuyện vừa xảy ra, thanh âm nhu tình nịnh nọt: “Vương gia trở về cùng thiếp thân có được không, thiếp… nhớ ngài rồi.”
Nàng liếc mắt đưa tình về phía vương gia, Ninh vương trong lòng mềm nhũn, nhìn sang vương phi không hiểu phong tình, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, lập tức ôm Lam Hương Nhi: “Vẫn là ái thiên hiểu tâm tư bản vương”.
Lam Hương Nhi ôm lấy hắn, dáng người xinh đẹp đi ra khỏi viện tử.
Cố Ninh Bình tê liệt ngồi trên ghế, chỉ cảm thấy mồ hôi phía sau lưng chảy ròng ròng, quần áo thẫm đẫm mồ hôi.
Từ khi Chi Chi quay về phòng, chỉ cảm thấy toàn thân phát run, cảm giác hãi hùng khiếp vía mãi không tan. Nàng ôm lấy cánh tay, chầm chậm ngồi trên giường. Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ, mang theo từng đợt sợ hãi kinh khủng.
Nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Lần đầu tiên Chi Chi nhận ra bản thân nghĩ muốn sống một cuộc sống an nhàn là không thể được. Cho dù không có Cố Ninh Bình, dù nàng không muốn cứu người, thì cuối cùng vẫn sẽ có một ngày nàng phải đi trên con đường này.
Nàng sờ lên khuôn mặt của mình. Thời điểm còn ở Cố gia, di nương cũng thường xuyên sờ mặt nàng, trong mắt bà ánh lên tham vọng:”Chi Chi của ta là cô nương xinh đẹp nhất thiên hạ, tương lai nhất định sẽ có vận may lớn.”
Chi Chi vẫn luôn lấy khuôn mặt xinh đẹp của mình để kiêu ngạo. Nhưng đến hôm nay nàng mới hiểu rõ, xinh đẹp là một con dao hai lưỡi. Nó có thể giúp nàng, cũng có thể biến thành thủ phạm hại nàng.
Nếu không phải nàng có khuôn mặt như vậy, nàng hiển nhiên sẽ có khả năng chạy trốn khỏi Ninh vương phủ, hơn nữa… còn có nhiều hy vọng sống sót. Nước mắt chảy xuống sống mũi, từng giọt từng giọt rơi xuống tấm chăn lụa mềm mại, lưu lại vết tích sẫm màu.
Chi Chi ngẩng đầu lên. Cố Chi, ngươi không cam lòng chết trong Ninh vương phủ, cho nên ngươi phải cố gắng hơn nữa. Ngay cả khi có nguy cơ mất tất cả, nàng vẫn phải chạy trốn khỏi vương phủ nguy hiểm trùng trùng này.
Ngày thứ hai, Lam Hương Nhi không đến, Cố Ninh Bình phái Lâm Lang đi hỏi thăm hạ nhân trong Lan Hương viện.
“Vương phi..” Lâm Lang muốn nói lại thôi.
“Có phải trắc phi xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Cố Ninh Bình giật mình, từ trên ghế đứng lên, trong mắt đều là vẻ nghi hoặc.
Ninh vương hành hạ đủ mọi cách, nếu Lan Hương Nhi vì bảo vệ Chi Chi mà bị thương, hai tỷ muội nàng cả đời này cũng không thể báo đáp nàng.
Thấy nàng lo lắng như vậy, Lâm Lang cũng không thèm để ý nghe hay không, liền ôm Cố Ninh Bình nói: “Trắc phi không sao, chỉ là… nô tỳ của Lan Hương viện nói, hôm qua bọn họ còn chơi xích đu trong sân. Chơi đến nửa đêm liền ngủ lại ở trong lương đình, đến giờ vẫn chưa ngủ dậy”.
Chuyện này không phải chuyện tốt lành gì, làm sao có thể lấy ra để làm bẩn lỗ tai vương phi. Lúc nói, khuôn mặt Lâm Lang tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Lam trắc phi này không kiêng kị chút nào, lớn mật không biết kiềm chế. Ngay cả Ninh vương cũng bị câu hồn đi mất, mỗi ngày đều làm chuyện bẩn thỉu như vậy. Vương phi băng thanh ngọc khiết, vì sao lại phải đối tốt với nàng ta như vậy, đi đâu cũng quan tâm nàng?
Lâm Lang bất mãn hết sức, thừa dịp không có người nói: “Vương phi, ta thật sự không hiểu ngài và tam tiểu thư có ý gì? Vị trắc phi này mỗi ngày đều đến chỗ chúng ta cướp người, rõ ràng là không có lòng tốt, ngài và tam tiểu thư lại còn quan tâm nàng ta như vậy? Đối với nàng ta tốt như thể mỗi khi người không gặp nàng ta một lúc là sẽ nhớ vậy, tại sao ngài phải đối xử tốt như vậy?”
Cố Ninh Bình giật mình, kế hoạch của các nàng không có nói cho Lâm Lang biết. Lâm Lang hiểu lầm Lam Hương Nhi là chuyện trong dự tính. Khi đối mặt với sự chất vấn của Lâm Lang, nàng phát hiển bản thân không có cách nào giải thích cho nàng ta hiểu.
Đúng rồi, tại sao lại phải đối tốt với Lam Hương Nhi, phải biết rằng Lam Hương Nhi là trắc phi vương phủ, phải đối đầu với nàng mới đúng.
Cố Ninh Bình cụp mắt xuống, cuối cùng đưa ra một câu trả lời không mấy thuyết phục: “Bởi vì ta không nguyện ý hầu hạ Ninh Vương, vừa hay Lam Hương Nhi thay ta giải quyết vấn đề này.”
Lâm Lang chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, nhìn nàng: “Vương phi thật hồ đồ, vì kế hoạch hiện tại mà tránh né. Người nên vì Vương gia mà sinh ra một tiểu thế tử, sau này trong phủ ai dám khinh thường người. Vương gia dù gì cũng sẽ để ý mặt mũi thế tử, sau này cũng không khi dễ ngài nữa.”
Cố Ninh Bình chỉ cảm thấy trong lòng bực bội.
Nàng biết Lâm Lang vì muốn tốt cho nàng, nhưng đừng nói vì nàng đã có kế hoạch chạy trốn. Mà cho dù nàng có nguyện ý chết già trong vương phủ này đi chăng nữa thì nàng cũng không bằng lòng sinh hài tử cho Ninh vương.
Nam nhân như vậy, tương lai có hài tử có thể tốt thế nào được chứ, chẳng phải là đi chà đạp người khác hay sao. Nhưng nàng lại không cách nào cùng giải thích Lâm Lang hiểu, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Lâm Lang, chuyện của chủ tử không cần quan tâm nhiều như vậy, ta tự có chủ ý của mình, ngươi đi xuống trước đi.”
“Đại tiểu thư..” Lâm Lang gấp gáp đổi xưng hô.
“Ra ngoài đi”. Âm thanh của Chi Chi từ phía sau truyền đến:”Lâm Lang, ta tới khuyên tỷ tỷ.”
Lâm Lang quay đầu như thấy được cứu tinh: “Tam tiểu thư, Vương phi quá hồ đồ, người phải khuyên nhủ nàng thật tốt.”
Chi Chi gật đầu: “Ngươi yên tâm đi”.
Lâm Lang vẫn có mấy phần tín nhiệm đối với Chi Chi, nghe vậy thì quay người rời đi. Nàng còn tốt bụng gài then cửa lại, không cho người khác có cơ hội nghe trộm chủ tử nói chuyện. Chỉ là bên trong phòng cách âm quá tốt, nàng cũng không rõ bên trong xảy ra chuyện gì.