Chương 1
*Chúng mình đang beta dần dần, mọi người chờ xíu nha, sau khi beta xong sẽ đăng một loạt chương.
Tiếng pháo tràn ngập niềm vui nổ đùng đùng vang lên khắp nẻo đường, trong không khí chỗ nào cũng dày đặc mùi pháo nổ.
Chi Chi mặc bộ váy màu hồng nhạt, búi tóc được chải thành tóc phụ nhân, trên mặt thoa phấn, môi anh đào nhỏ như được thoa son, ánh mắt trống vắng ngồi trong kiệu.
Trên đỉnh cỗ kiệu màu đỏ được treo hai chữ: “Song hỉ” đỏ chót.
Chi Chi nhẹ nhàng đem chiếc rèm kéo ra, trong khe hở lộ ra một cái đầu nho nhỏ, hầu hết ánh mắt tất cả mọi người đang hướng về tân lang tân nương ở phía trước, sẽ chẳng có ai rảnh rỗi để chú ý tới nàng cả.
Chi Chi nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt phồn hoa ở xe kiệu phía trước, ánh mắt mắt nàng tràn đầy hâm mộ.
Chiếc kiệu đỏ chót được tám người nâng phía trước có màu sắc rực rỡ, hoa văn lộng lẫy, tơ lụa màu đỏ sáng rực được ánh mặt trời chiếu
vào càng rực rỡ hơn bao giờ hết.
Nàng có thể biết được, người ngồi trong kiệu kia sẽ mặc áo cưới màu đỏ, đầu đội mũ phượng được chùm khăn voan đẹp lộng lẫy.
Mặc áo cưới đỏ, bước vào cỗ kiệu đỏ, từ cổng lớn tiến vào đại trạch, phải là chính thê mới được đãi ngộ như vậy.
Có thể sau này nàng sẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Chi Chi nắm lấy bình trường thọ, ngón tay thon dài trắng muốt lúc này khẽ run lên, dường như nàng đã dùng hết sức lực để nắm lấy nó vậy. Làn da mỏng như cánh ve nổi lên từng sợi gân xanh.
Lông mi dài và dày rủ xuống như cành liễu, làn da vốn mỏng manh và mọng nước nay lại tái nhợt đến cả phấn hồng cũng không che được. Sự tuyệt vọng không khuất phục càng khiến nàng yếu ớt hơn bao giờ hết.
Làm bồi thiếp đi theo tỷ tỷ gả vào vương phủ, trở thành thiếp của vương phủ. Nàng sao có thể vui vẻ cho được.
Dù chỉ là thứ nữ, nàng vẫn muốn có một ngôi nhà của bản thân, cuộc sống riêng mình.
Từ bé đến lớn vốn đã quen nhìn di nương trong phủ khúm núm, ngay cả bữa cơm đêm giao thừa để gia đình đoàn viên, nàng cũng không thể ngồi lên bàn ăn cùng mọi người. Ngày thường, một câu nương nàng cũng không được gọi. Mong muốn lớn nhất của nàng là được gả cho một nam nhân làm chính thê, vợ chồng tôn trọng nhau chung sống hòa hợp mà không cần phải uỷ khuất đi làm thiếp.
Nhưng kết cục vẫn là khi tỷ tỷ gả cho Ninh Vương tôn quý, theo gia quy phải có tỷ muội bồi theo gả cùng.
Đích mẫu ngay lập tức cùng phụ thân thương lượng để cho thứ muội bồi gả theo tỷ tỷ. Hẳn đích mẫu biết rõ trong ba người con gái Cố gia, chỉ có Chi Chi là con thứ. Vì vậy bà đương nhiên không muốn để cho con gái mình phải làm thiếp, dù cho Nhị tỷ lớn nhiều tuổi hơn nàng, đã đến tuổi lấy chồng rồi mà vẫn chưa xuất giá.
Phụ thân và mẫu thân nhanh chóng ra quyết định chuyện này, không có chỗ để cho Chi Chi phản đối, dù là một vạn cái hay một ngàn lý do không tình nguyện, nàng cũng chỉ có thể bị ép mặc váy cưới hồng nhạt, xem như một món đồ cưới của tỷ tỷ.
Trong đoàn xe sính lễ của tỷ tỷ, Chi Chi chậm dãi đứng thẳng lưng, trên môi nở một nụ cười giễu cợt.
Nàng là thiếp thất, hồi môn bồi theo của chính thất.
Từ xưa tới sính lễ vốn đều là của hồi môn của nữ tử, cho nên Cố Chi nàng chẳng qua cũng chỉ là đồ cưới hồi môn của đích tỷ, thậm chí nàng còn chẳng bằng phòng ốc, khế đất tôn quý kia.
Tỷ tỷ là vương phi tôn quý, nàng lại chỉ là đồ cưới mang theo bồi gả.
Cỗ kiệu đi qua phố lớn náo nhiệt, khi đến trước phủ Ninh vương, sáu tiếng pháo nổ liên tiếp vang lên, vương phi xuống kiệu bái đường, tân khách đứng cả sảnh viện đều đi vào chính viện.
Còn nàng thì được đi theo mấy xe đồ cưới vào trong hậu viện.
Cỗ kiệu đỉnh xanh dừng ở trước viện, từ trong kiệu Chi Chi duỗi ra một cánh tay, bọn nha hoàn đến đón người hô hấp đều dừng lại.
Mu bàn tay non mịn trắng nõn giống như một miếng ngọc bội, tô điểm cho móng tay hồng hào tròn trịa như một viên bảo thạch ẩm ướt, xinh đẹp tinh xảo.
Tất cả mọi người đều nghĩ, vị di nương mới này ngược lại có đôi tay phú quý.
Tiểu nha hoàn đi tới, thận trọng đỡ lấy bàn tay kia, tựa hồ như sợ dùng sức quá nhiều sẽ đâm thủng làn da mỏng ấy vậy.
Lão ma ma bước lên trước, chắp tay cung kính hỏi: “Là Cố di nương phải không?”
Chi Chi vịn tay nha hoàn, một chân bước ra lại chống đỡ vào cỗ kiệu, cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra.
Chi Chi vịn tay nha hoàn, một chân bước ra lại chống đỡ vào cỗ kiệu, cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra. Một gương mặt xinh đẹp tuyệt sắc, vẻ mặt ôn nhu, sống mũi thanh tú và khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn vừa phải, nhưng tiếc là nàng lại không có đôi mắt trong sáng như vầng trăng giữa trời, mà nàng lại có một đôi mắt quyến rũ câu hồn.
Khóe mắt hơi nhếch lên giống như lưỡi câu, nhưng lại móc lên như muốn câu dẫn người.
Cả đám người im lặng sửng sốt đến mức quên cả khen ngợi.
Khó trách Cố gia lại muốn mang theo thứ nữ làm của hồi môn, có ngoại hình như vậy, còn sợ không giữ được trái tim của vương gia sao? Cố gia quả nhiên tính toán thật hay.
Chi Chi vịn tay nha hoàn đứng thẳng người, dáng người phác họa ra một vòng cung mềm mại.
Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, thốt ra thanh âm nhẹ như sợ kinh động đến đám mây trên trời: “Ta là Cố Chi, ma ma đây xưng hô thế nào?”.
“Lão nô họ Lưu, từ nhỏ đã ở bên cạnh chăm sóc vương gia, di nương gọi ta là Lưu ma ma là được rồi, phòng người ở bên này mời đi theo ta”. Tư thế đi của Lưu ma ma đã trải qua sự tôi luyện, bước một đều ổn định, vạt áo không nhúc nhích chút nào.
Từ nhỏ đã hầu hạ Ninh Vương, thân phận quả thực không tầm thường chút nào.
Chi Chi cúi đầu, hiểu rõ đối phương cung kính về sau sẽ ra oai phủ đầu.
Đây hẳn là thăm dò nàng xem sau này có thể thành người dễ chung sống không.
Ngón tay Chi Chi vặn xoắn chiếc khăn trong tay, chiếc khăn tay tinh xảo xinh đẹp bị xoắn thành nhăn nhúm nhàu nát.
Lưu ma ma quay đầu thấy bộ dáng nàng câu nệ, trong ánh mắt mang ba phần kinh thường, quả nhiên là loại thứ nữ không ra gì! đến vương phủ bước đi như thế nào cũng không biết, sinh ra xinh đẹp thì sao chứ? Cũng chẳng thể chiếm được trái tim vương gia!
Bà dẫn Cố Chi đi lên phía trước, trong lòng càng ngày càng khinh thường nàng.
Từ ngày Lưu ma ma vào phủ Ninh Vương đến nay, bà ta đã được theo hầu hạ Vương gia từ nhỏ, trong phủ rất được mọi người kín trọng, bình thường như cơ thiếp, bà từ trước đến nay đều không để vào mắt.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng Chi Chi cũng hẹp hòi như vậy, nên chỉ coi nàng là cái đồ thứ nữ yếu đuối, có bị ức hiếp cũng không dám khóc.
Sau này cho dù làm nhục nàng chắc cũng không sao.
Nghĩ như vậy, bà liền đưa Chi Chi đến phòng trước.
“Cố di nương, ba gian này về sau sẽ là nơi ở của ngài.”
Phòng Chi Chi ở viện tử phía tây bắc, có điều chỉ có ba gian nhỏ, Ninh vương phủ to như vậy, lại chuẩn bị căn phòng nhỏ ba gian này cho muội muội của vương phi.
Nàng cảm thấy vương phủ thật này thật đúng là keo kiệt, trong lòng đành tự tính toán cho bản thân mình, bỏ đi, như này còn có thể được coi là hoàng thân quốc thích sao?Nàng lúng túng cúi đầu, làm ra bộ dáng yếu đuối.
Nàng lúng túng cúi đầu, làm ra bộ dáng yếu đuối.
“Di nương là muội muội ruột của Vương phi, thân phận cũng khác so với những thiếp thất khác, vương gia cố ý phân phó, để ngài ở chung một viện với vương phi, hai tỷ muội cùng thân thiết.”
Lưu ma lúc nói chuyện, giọng nói mang theo vẻ nghênh ngang lẫn coi thường, có cảm giác như bề trên mà chỉ trỏ.
“Căn nhà chính đương nhiên là để cho vương phi chúng ta ở, chỉ là cảm thấy uỷ khuất cho di nương ở mái hiên bên này, có điều di nương đừng chỉ nhìn ba mái hiên này mà chê, bên cạnh di nương người cũng không có hạ nhân hầu hạ, càng không có đồ cưới, không giống như vương phi thân phận tôn quý, sống như vậy là đủ rồi.”
Chi Chi cúi đầu, thanh âm nhỏ như dây tóc: “Lưu ma nói đúng lắm. Sắp xếp như vậy….. Ta rất thích.”
Chi Chi cảm thấy lời này của mình thật trái lương tâm, lời nói ra khiến ngay cả bản thân nàng cũng không thoải mái.
Cố gia giàu có, chưa từng keo kiệt tiền bạc, ngay cả người hầu cũng có thể vài kẻ. Nàng mặc dù là thứ nữ không được chủ mẫu quan tâm, không được sủng ái trong Cố gia, nhưng nàng cũng có của riêng, có sân viện, đồ ăn ngon. Kết quả đến vương phủ, nàng chỉ có thể ở căn phòng ba gian bên cạnh, còn không có cả nha hoàn hầu hạ.
Chi Chi cảm thấy mình quá lỗ, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy ủy khuất.
Gả cho người ta làm thiếp thì cũng thôi đi….Lại còn bị một lão ma ma ức hiếp, chỉ vì cố kỵ thân phận của đối phương mà không thể cãi lại.
Chỉ là uỷ khất…. Giờ cũng không tìm ra được chỗ dựa.
Càng không nói đến quan hệ vương phi của đại tỷ, hai nàng chính là không thân. Mà cho dù có thân thiết thì đại tỷ tính cách nhu nhược, nhất định cũng sẽ không bảo vệ được nàng.
Lưu ma ma thấy nàng yếu đuối như vậy, càng lấn tới, không nhịn được nói: “Di nương về sau mỗi sáng sớm phải đi thỉnh an vương phi, hầu hạ vương phi dùng bữa, về chuyện khác lão nô sẽ sắp xếp sau, nếu di nương không còn thắc mắc gì nữa, lão nô xin cáo lui.”
“Lưu ma ma đi thong thả.” Lúc này Chi Chi mới ngẩng đầu lên cười nói: “Nếu như ta có chuyện gì, sẽ đến tìm ma ma hỏi.”
Lưu ma ma chậm rãi bước về phía cửa, lúc đi tới bục ngoài liền dừng bước quay lại nhìn nàng.
Chi Chi mở to đôi mắt đen trắng, vô tội nhìn bà hỏi: “Lưu ma ma còn có điều gì quên nói sao?”
Lưu ma ma xoa ngón tay chỉ vào nàng, Chi Chi ánh mắt từ mê mang chuyển thành trong sáng, cúi đầu mở túi tiền bên hông, lấy ra một vật gì đó.
Sắc mặt Lưu ma ma có chút tốt lên, may mắn là cuối cùng nàng ta không ngốc đến nỗi không hiểu chuyện, biết thưởng cho bà.
Nàng nắm chặt tay cầm, bước nhẹ nhàng đến trước mặt Lưu ma ma, trong tay lấp ló chiếc khan nói:”Ma ma, đây là khăn tay ta tự thêu, ngài cầm đi, coi như một phần tâm ý của ta.”
“Lão nô không cần!.” Giọng điệu của Lưu ma ma rất hung hăng, bà nhét lại chiếc khan vào tay nàng, phất tay áo rồi mở rèm bước ra ngoài.
Lưu ma ma dừng lại trước cửa, hung dữ trừng mắt vào bên trong: “Phi, đúng là tiểu tiện nhân không biết điều”.
Thứ nữ đúng là thứ nữ, không có một chút gia giáo, ngay cả chuyện khen thưởng cũng không hiểu.
Hay là tiểu tiện nhân này thật ra hiểu, nhưng bởi vì là muội muội của vương phi, nên không coi trọng bà? Đúng là quá ngây thơ quá, cho dù có là Vương phi còn chưa chắc đã đứng vững, còn muốn bảo vệ nàng sao, hừ!
Trong phòng Chi Chi nhìn Lưu ma ma đi ra ngoài, nụ cười thuần khiết trên khuôn mặt nàng dần dần biến mất thay vào đó là sự lạnh nhạt.
Thái độ Lưu ma ma đòi bạc rõ như vậy, nàng đương nhiên hiểu, thế nhưng hiểu là một chuyện, không cho lại là một chuyện.
Ninh vương hoang dâm phong lưu cả thế gian đều biết, cả kinh thành không ai nguyện đem con gái gả cho hắn, hoàng thượng mới tìm đến con gái của một phú thương Giang Nam để làm vương phi.
Nam nhân như vậy, nàng không có hứng thú hầu hạ, tất nhiên cũng sẽ không nguyện ý mà lấy lòng Lưu ma ma để dành sủng ái. Tốt nhất là để Lưu ma ma hận nàng, ở trước mặt Ninh vương kể xấu nàng, triệt để bỏ đi lòng hiếu kì của Ninh vương.
Có thể ở trong vương phủ sống cả đời, không phải đi hầu hạ lão nam nhân kia, Chi Chi rất vui lòng, ngoại trừ thời gian có hơi lâu chút, nhưng mà có còn hơn không.
Chi Chi quay đầu nhìn khung cảnh căn phòng mộc mạc, lại cảm thấy có chút buồn.
Căn phòng này không có đồ trang trí gì, phòng rỗng như hang động, chỉ có bàn ghế và giường tủ. Cả đời nàng chưa từng sống trong căn nhà đơn sơ đến như vậy.
Nàng đi đến bên giường, bàn tay vuốt ve chiếc đệm, trong lòng cũng có một chút an ủi, đệm chăn tốt xấu gì cũng toàn là đồ mới, nếu không thì thật sự không biết thời gian sau làm sao để sống nữa.
Chi Chi vén màn lên, ngồi xuống giường.
Ninh vương phủ ước chừng đối với nàng và tỷ tỷ là con gái thương hộ sẽ chẳng coi trọng, cứ nhìn cách mà Lưu ma ma đã đối xử với nàng là biết, ngay cả nha hoàn còn không có.
Nàng vuốt chán, than thở một tiếng. Ngày mai phải nghĩ cách từ chỗ tỷ tỷ điều một nha hoàn tới bên cạnh, nếu không trong vương phủ này, việc gì cũng tự mình làm, không khỏi để cho người khác chú ý tới!
Mọi người bình chọn để bọn mình sớm ra chương mới nha, mỗi cái bình chọn của các bạn là nguồn động lực để chúng mình ra nhanh chương! Cảm ơn mọi người rất nhiềuuu.