Chương 8
Giống như lúc này vậy, cậu ấy mới vừa bò lên không bao lâu, một bên khác của cây nha đam đã hổng lên vô cùng rõ rệt, Bé Mập cũng học theo Phương Nho mà dốc sức đong đưa thân thể. Vì thế mới xuất hiện cảnh tượng hai con ốc sên đổi chiều trên thanh gỗ.
Phương Nho có chút bất lực, cảm giác hành động của bọn nó khá buồn cười, lại giống như hai bạn nhỏ đang đùa giỡn.
Cũng may hai con ốc sên nỗ lực cũng được một xíu thành quả, cây nha đam lớn dưới nỗ lực của bọn nó đã nhấc được lên phân nửa, bước kế tiếp liền đơn giản hơn rất nhiều. Đất phía dưới đã tơi ra, cậu đẩy thanh gỗ vào phần rễ to lớn của cây nha đam, bởi vì đất đã trở nên tơi xốp, động tác của cậu cũng chẳng có nhiều trở ngại.
Sau khi sắp đặt thanh gỗ xong xuôi, hai chú ốc sên tiếp tục đong đưa thanh gỗ, từng bước nhấc cây nha đam lớn ra khỏi mặt đất.
Nhìn đến cây nha đam lớn đã thành công ra khỏi đất, Phương Nho cảm nhận được niềm vui chiến thắng trong lòng!
Trong cảm nhận của Phương Nho, thắng lợi trong khó khăn cùng thắng lợi trong hạnh phúc chắc là có quan hệ chặt chẽ với nhau, khó khăn càng lớn, đến cùng khi đạt được mục đích thì sẽ càng thỏa mãn hơn.
Trong tình trạng không có tay, cậu vậy mà đào được một cây nha đam lớn, cậu sắp bị chính mình làm cho cảm động mất rồi.
Ngay khi cả cây nha đam bị lôi ra khỏi mặt đất, cùng lúc đó, Bé Mập cũng “lạch cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Phương Nho thật sự cạn lời, may là Bé Mập đủ cứng, cũng không vì bị quăng ngã tí xíu mà bị thương chút gì, ngược lại là chính cậu, vì lúc trước cơ thể va đập vào thanh gỗ nên vỏ ốc bị xước, cái này giống như mới mua cái điện thoại mới mà bị xước màn hình vậy đó, làm người ta đau tim muốn chết.
Bé Mập rõ ràng cũng rất vui sướng, cũng vứt luôn chuyện mình bị ngã ra sau đầu: “Chúng mình thực sự đem nó ra được rồi!”
Phương Nho cảm thấy, nếu không phải vì bọn nó không nhảy được, nói không chừng Bé Mập sẽ nhảy cẫng lên biểu lộ mình đang sung sướng.
Phương Nho tuy rằng cũng rất vui, nhưng dưới góc nhìn của loài người khiến cậu cho rằng lúc này vẫn không nên chậm trễ, đào ra chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo đây vận chuyển mới là bước quan trọng.
Hơn nữa muốn kéo cây nha đam lớn về thì phải tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm ngọn nguồn của thực vật có mùi thơm. Nếu đi tìm đồ ăn có mùi thơm rồi trở về mang theo cây nha đam, cũng không ổn lắm, đến lúc đó còn chỗ nào để cậu vác hết mấy thứ này về đâu?
Khi cậu đang suy nghĩ biện pháp, Bé Mập đã đến gần cây nha đam to. Lúc này Phương Nho mới nhớ tới Bé Mập nói có cách khiêng cây nha đam lớn về, cũng không biết là cách gì.
Cậu vẫn luôn coi bản thân là thông minh nhất trong hai con ốc sên, hoàn toàn chẳng nghĩ tới Bé Mập, biết rằng ý nghĩ như vậy quá mức nhân loại hóa, cậu phải đè cảm giác ưu việt của con người xuống, đặt vị trí của mình và Bé Mập ngang nhau.
Cậu đang muốn dò hỏi Bé Mập có cách gì, lại thấy mình hoa mắt, một cây nha đam lớn như vậy đã biến mất trước mắt Phương Nho.
Phương Nho sửng sốt cả mình ốc, phải mất một lúc lâu, cậu mới phản ứng lại, nhìn về phía con ốc sên còn lại: “Cây nha đam lớn đâu?”
Bé Mập cứ như là bị câu hỏi dò của cậu làm cho thấy khó hiểu: “Kéo vào vỏ của anh rồi.”
“Vỏ gì?” Phương Nho không hiểu ý của cậu ấy lắm.
Bé Mập vẫn cảm thấy quái lạ: “Bên trong vỏ á, chẳng lẽ vỏ của em không đựng đồ được sao?”
“Lẽ nào em phải có sao?!” Phương Nho có vẻ rất ngạc nhiên, vỏ ốc cậu đương nhiên có, nhưng bên trong vỏ ốc của cậu không có cái gì cả, càng không thể có chỗ để thứ to như cây nha đam vào: “Anh nói có cách đem về, chính là bỏ vào vỏ đem về à? Vỏ là vỏ như nào?”
“Đúng vậy, thứ đen đen bên trong vỏ ấy, có thể bỏ trái cây, đồ ăn còn dư và thứ khác bỏ vào nữa, sau khi trở về lấy ra là được.” Cậu ấy luôn cảm thấy mình và Phương Nho không khác nhau lắm, bản thân có nhiều anh em như vậy, cũng chỉ có mỗi Phương Nho bự được như cậu ấy, đến đầu Phương Nho cũng rất giống, còn có thể giao tiếp với nhau, cậu ấy từng thử bắt chuyện với ốc sên khác nhưng chẳng có ốc sên nào đáp lại cả. Biết được vỏ Phương Nho không thể mang đồ theo cậu ấy thực ra cũng rất là đắc ý, điều này chứng minh bản thân là một con ốc sên lợi hại nhất trong bầy.
Xem Bé Mập biểu diễn xong, trong đầu cậu lập tức hiện lên một suy nghĩ: Không gian tùy thân!!!
Phương Nho cảm giác có hơi choáng váng, đồng bọn nhỏ của mình vậy mà lại có không gian tùy thân! Cậu đến tột cùng là xuyên vào cái thế giới nào vậy trời, sao mà câu chuyện trở nên ngày càng huyền huyễn vậy? Chẳng lẽ người anh em này của mình mới là vai chính của thế giới ư?
Ngẫm lại cũng đúng, mới sinh ra đã là ốc con mạnh mẽ nhất trong tộc ốc sên, sau này cũng là một tay tranh thức ăn lão luyện, phân chia địa bàn trở thành ốc sên cầm đầu, đây chắc chắn là tiêu chuẩn nhân vật chính của tiểu thuyết rồi…
Vẻ mặt Phương Nho mơ màng.
Ngược lại Bé Mập cứ như cảm thấy đây là chuyện thường ở huyện, còn quơ quơ râu với Phương Nho đang chịu đả kích ở phía sau: “Tụi mình đi tìm đồ ăn đi.”
Phương Nho nhìn về phía Bé Mập, tự hỏi coi chính mình có nên ôm đùi Bé Mập ngay và luôn hay không!
Bé Mập bị Phương Nho nhìn đến run râu.
Hai con ốc sên tiếp tục bò, mùi hương nồng đậm kia ngày một gần, cũng khiến cho Phương Nho tạm thời buông bỏ ý nghĩ khác, chuyên tâm lên đường.