Chương 5
Cùng lúc đó, cậu cũng đã có thể nhìn rõ hình ảnh ở xa.
Điều cậu đặc biệt chú ý chính là cái cây mọc đầy mặt cười kia. Lúc này cũng đã hiện ra trước mặt cậu.
Qua mấy ngày suy nghĩ, cảm giác sợ hãi của Phương Nho đã giảm hơn nửa, hơn nữa cái cây kia còn cách cậu khá xa, không có cách nào tấn công cậu được, nên cậu lại tiếp tục yên tâm mà sống.
Cái cây mặt cười kia không những trông vô cùng kỳ dị, mà lại còn không ăn chay nữa cơ!
Có một lần cậu tận mắt nhìn thấy có con chim bay qua bị cái cây đó há miệng ăn luôn, lúc ấy cậu sợ run cả người, chỉ muốn cách cái cây này ra càng xa càng tốt.
Rồi sau đó cậu còn mất hai ngày quan sát xem có điều gì nguy hiểm hay không, thì mới nhận ra cây mặt cười này thực chất là một cây hoa mặt cười.
Đây cũng không phải là suy đoán chủ quan của cậu, mà là khi cậu tận mắt nhìn thấy cây mặt cười ăn thịt con chim nhỏ kia, thì chạng vạng ngày hôm đó cái cây đó tự nhiên khô héo, sau khi gương mặt cười rụng xuống, thì nơi vốn có gương mặt tươi cười lại xuất hiện một quả nhỏ màu xanh lá cây.
Tuy rằng Phương Nho vẫn cảm thấy sợ cái cây mặt cười kia, nhưng khoảng cách giữa họ là rất xa, cũng không lo cái cây đó sẽ gây nguy hiểm tới mình, thế nên thái độ của Phương Nho chính là muốn sống cách xa cái cây mặt cười đó.
Một khi đã phát hiện ra sự tồn tại của cây mặt cười kinh khủng này thì việc phát hiện ra những giống loài xa lạ cũng không thể khiến Phương Nho kích động nữa.
Ngày thứ mười sau khi nở ra, về cơ bản Phương Nho đã quen việc sinh hoạt ở khu vực này. Nhưng trước mắt vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết.
Các loại quả có thể ăn trên mặt đất đều bị cậu và một số những con ốc sên khác gặm nham nhở. Bộ tộc ốc sên có tổng cộng 34 con, trong đó chỉ có Phương Nho và con Ốc Sên Béo đuổi giết cậu là lớn nhanh nhất, mà bọn họ cũng ăn nhiều trái cây nhất.
Thân hình càng lớn thì sức ăn của cậu càng tăng lên, hiện tại một ngày cậu có thể ăn xong ba quả, mà số lượng quả rơi từ trên cây xuống mỗi ngày cũng có hạn, những con ốc sên khác không ăn được quả cũng chỉ có thể đi ăn cây cỏ xung quanh.
Không phải do Phương Nho tàn nhẫn cướp thức ăn trước mặt những con ốc sên khác. Mặc dù lúc đầu có hơi khó để làm quen, nhưng cậu không có cách nào khác để có thể ra vẻ huynh đệ tình thân cả, cậu cũng không quên Ốc Sên Béo là anh em mà còn muốn ăn thịt mình đâu.
Sau khi thức ăn trở nên khan hiếm, cậu tiến đến chỗ lùm cây phân rõ địa bàn, khi có con ốc sên khác tới gần cậu sẽ tiến đến để đuổi đi.
Cũng không phải chưa từng nghĩ tới việc dùng cách nhẹ nhàng hơn với những con ốc sên này, nhưng Phương Nho tuy biến thành ốc sên lại chẳng thể giao tiếp với chúng, chỉ có thể dùng cách xua đuổi để củng cố địa bàn của mình.
Bởi vì ốc sên cũng sẽ ăn thịt đồng loại, nên cũng có những con ốc sên nhỏ không dám tự mình tranh giành thức ăn với Ốc Sên Béo.
Bé Mập dường như thấy cách của Phương Nho hiệu quả, nên cũng vun một chỗ đất để làm địa bàn của mình.
Mà Ốc Sên Béo nhận thấy sức mạnh của Phương Nho, nên cũng không tấn công cậu nữa.
Đến mức những con ốc sên còn lại chỉ có thể kiếm ăn ở ngoài vùng địa bàn họ vẽ ra, số lượng quả cũng có giới hạn, phần lớn còn bị Phương Nho và Ốc Sên Béo chiếm lấy. Sau khi chúng nó ăn sạch quả, sẽ gặm đống cỏ tươi mới xung quanh, tuy không chết đói, nhưng sẽ không lớn nhanh như Phương Nho và Ốc Sên Béo.
Ốc Sên Béo và Phương Nho giờ đã dài mười mấy gần hai mươi xen-ti-mét, những con ốc sên cùng đàn mới chỉ lớn tầm khoảng ba bốn xen-ti-mét, nhỏ hơn Phương Nho khoảng năm lần.
Phương Nho càng chắc chắn rằng, những trái cây trên mặt đất chính là bí quyết giúp họ nhanh chóng lớn lên. Hơn nữa, cậu còn phát hiện, con Ốc Sên Béo ăn loại quả này mà lớn, cũng thông minh hơn những con ốc sên khác một chút.
Nhìn hành động cũng thấy khỏe mạnh kháu khỉnh, có hơi ngốc nghếch, nhưng cậu ấy cũng để ý rất nhiều tới vài chi tiết nhỏ. Như là việc sẽ ăn cái gì, cậu ấy sẽ giống Phương Nho, ngoài những quả ngon ở dưới đất, thì phần thịt quả còn lại sẽ để cho những con ốc sên phát triển chậm hơn ăn.
Thậm chí còn có cả năng lực học tập rất mạnh, từ việc học cách phân chia địa bàn của Phương Nho, cũng đủ để chứng minh con Ốc Sên Béo này có năng lực tự ý thức. Vì thế, Phương Nho còn đặt cho con Ốc Sên Béo này một cái tên — Bé Mập
Những lúc Bé Mập không đuổi theo đòi gặm cậu thì vẫn rất đáng yêu, Phương Nho nhìn thân ốc sên đã được chữa trị hoàn chỉnh của bản thân, thì không so đo nữa, quyết định tha thứ cho cậu ấy.
Bọn họ càng dài càng lớn, thì số thức ăn này cũng giống như lấy muối bỏ biển vậy. Làm cho Phương Nho phải suy nghĩ đến việc có nên đi tìm nguồn thức ăn mới hay không.
Thị lực của những con ốc sên khác đều không tốt như cậu và Bé Mập, chắc chắn sẽ không nhìn được cây cỏ ở xa, cũng không có cách nào để đi tìm thức ăn mới.
Thời tiết lúc này có hơi oi bức, nhưng vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của ốc sên, độ ấm này trên Trái Đất chắc là rơi vào khoảng giữa tháng bảy đến tháng chín, mà ở thế giới này thì không thể xác định.
Trong khoảng thời gian này, tốc độ của cậu đã nhanh hơn rất nhiều, nhưng để đi tìm một nơi có thức ăn mới thì vẫn có một chút khó khăn, cậu như đi vào cõi thần tiên, cũng không biết tại sao “mẹ” ốc sên của cậu sau khi đẻ một tổ trứng liền rời đi, mà tốc độ của ốc sên chậm như vậy thì chắc hẳn chỉ có thể ở xung quanh đây. Thế mà từ khi cậu nở ra đến giờ thì chưa gặp được con ốc sên trưởng thành nào cả.
Mắt của cậu đã có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đồng thời cậu cũng tự hỏi phải đi tìm thức ăn mới như thế nào, tìm được rồi thì nên mang về kiểu gì?
Những vấn đề nan giải trước mắt làm Phương Nho không thể không tạm ngừng việc tìm đồ ăn, dù sao thì tốc độ của cậu cũng rất chậm nên chỉ có thể đợi tới lúc lớn hơn nữa, có thể di chuyển nhanh hơn một chút.
Sau khi trái cây càng ngày càng không thể thỏa mãn vấn đề ăn uống của cậu, cậu cũng bắt đầu gặm những ngọn cỏ tươi mới xung quanh, hương vị rất bình thường, nhai còn như nhai sáp, mấy ngọn cỏ này không có công hiệu như loại trái cây đó, chỉ dùng để đáp ứng nhu cầu ăn uống hằng ngày, nhưng đây là điều cậu đã sớm dự đoán được, bởi nếu không phải thế thì những con ốc sên ăn cỏ cũng không thể lớn chậm như vậy được.
Dùng cỏ để chống đỡ, sinh hoạt của cậu dần chậm lại.
Ngày thứ 15 Phương Nho được sinh ra, nhịp sống dường như đã đi vào quỹ đạo.
Khắp nơi vẫn là tiếng côn trùng văng vẳng, đây vốn dĩ là khung cảnh yên bình thế nhưng lại làm Phương Nho cảm thấy bực bội, càng nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh thì cậu càng có cảm giác không chân thật.
Sự hoảng loạn mất bình tĩnh với những sự vật xa lạ dần biến mất, cảm xúc áp lực vẫn luôn tồn tại liền bùng nổ.
Con người vốn dĩ là động vật quần cư, bản thân là một con ốc sên có tư duy của con người, vào lúc này trong lòng cậu không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn.