Chương 14
Trên mặt đất rải rác rất nhiều quả bồ công anh, Phương Nho nhìn đâu đâu cũng thấy 1-2 quả.
Địa bàn của bọn họ bị bao quanh bởi một ánh sáng bảy màu, khiến cho đàn ốc sên ban đầu vốn có màu sắc tươi sáng lại bị tối đi không ít, bất kể là kích thước hay màu sắc đều kém đi rất nhiều.
Gió bên trong quả bồ công anh thổi ra từng đợt, rất mát mẻ, Phương Nho có chút cảm khái, không ngờ ở dị thế cũng có “quạt”, thế mà lại còn rất là mát mẻ.
Không chỉ Phương Nho thích mà đàn ốc sên nhỏ cũng rất thích cảm giác này. Tại nơi cơn gió thổi qua, những chiếc lá cây cũng đung đưa theo, nhưng đáng tiếc không được bao lâu thì gió trong quả bồ công anh đã chậm lại.
Bé Mập thấy không khí lại trở lên oi ả thì đưa đầu lại gần hỏi: “Sao lại không có gió?” Cậu ấy củng đầu vào quả bồ công anh nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Phương Nho nhìn quả bồ công anh, phát hiện những cây bồ công anh vốn màu sắc rực rỡ nay đã mất màu và trở về màu trắng, các khe hở cũng không còn chút luồng không khí lưu động nào.
Phương Nho đoán rằng cây bồ anh này chắc chắn là “hết điện”.
Bé Mập và mấy con ốc sên rất nhanh đã phát hiện ra những cây bồ công anh khác vẫn còn gió, chúng liền bò qua đó. Chỉ còn lại Phương Nho ở chỗ cũ.
Với sự tò mò về những điều mới lạ, cậu chắc chắn sẽ không vì cây bồ công anh này ngừng thổi gió mà đi đến cây bồ công anh khác đang có gió để tận hưởng, mục đích của cậu không phải là tận hưởng gió mát, mà là tìm hiểu làm sao cây bồ công anh này có thể tạo ra gió?
Là một người có tâm hồn ham học hỏi, cậu rất thích khám phá những điều mới mẻ.
Từ những thông tin mà cậu có được ở thế giới này, loại bồ công anh có luồng không khí lưu động này có khả năng là liên quan đến đặc điểm chủng tộc, giống như tiếng kêu của chim sẻ có thể xua đuổi dã thú, trong vỏ ốc sên sấm sét có một không gian để đồ vật. Vậy nên, bên trong quả bồ công anh có luồng không khí cũng không phải là chuyện khó tiếp thu.
Cậu bò lên cây bồ công anh, định tiến hành nghiên cứu một chút về quả bồ công anh.
Đúng lúc này, cây bồ công anh mà Phương Nho bò lên vốn đã mất đi màu sắc và sức gió lại lần nữa tỏa sáng, ánh sáng còn rất ổn định.
Phương Nho là một con ốc sên tin vào khoa học (không nói đến thế giới huyền huyễn mà cậu đang sống, cái này cậu cũng không giải thích được), định luật bảo toàn năng lượng không thể sai, nếu quả bồ công anh có thể tạo ra gió thì nhất định là có một loại năng lượng nào đó hỗ trợ và chuyển đổi nó. Nếu tìm ra được bản chất của năng lượng này thì cậu có thể làm cho quả bồ công anh một lần nữa thổi gió.
Nhưng cậu còn chưa kịp nghiên cứu thì sức gió của cây bồ công anh dưới chân cậu ngày càng mạnh hơn khiến vài chiếc lá trên mặt đất cũng bị thổi bay.
Đàn ốc sên hóng gió gần đó đều bị động tĩnh của Phương Nho hấp dẫn, chúng tò mò quay râu về một hướng, cố gắng tìm hiểu chuyện xem gì đang xảy ra.
Gió thổi rất mạnh, nhưng Phương Nho cảm nhận được có một rào cản đang hạn chế cơn gió trong một phạm vi nhất định, làm cho nó không thổi ra ngoài được, sau đó toàn bộ quả bồ công anh bắt đầu bay lên cao, đứng yên tại chỗ trong trạng thái thẳng đứng.
Khoảnh khắc những quả bồ công anh đứng thẳng, Phương Nho vô thức bám chặt lấy thân cây bồ công anh để tránh cho mình ngã xuống.
Nhìn động tác nhất quán và biểu cảm ngây thơ của đàn ốc sên cách đó không xa, Phương Nho có cảm giác như mình là một kẻ phá hoại!
Chuyện náo nhiệt của mình xem vui vậy sao?
Khi cậu đang suy nghĩ có nên nhảy xuống hay không, thì toàn bộ quả bồ công anh dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, kể cả quả bồ công anh mà Phương Nho đang bám lấy, tất cả đều như khinh khí cầu đứt dây mà bay lên trên, làm cho cậu và toàn bộ ốc sên đều sững sờ!
Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, cậu đã bị quả bồ công anh đưa lên không trung khoảng bảy tám mét.
Đàn ốc sên bên dưới nhìn Phương Nho bay lên không trung, trên mặt đều hiện lên sự tò mò.
Phương Nho gần như bị đàn ốc sên này chọc cho tức giận, tình huống hiện tại của cậu rõ ràng rất nguy hiểm.
Đừng hỏi có tình anh em hay không vì hỏi cũng như không!
Nhìn màu trắng của những quả bồ công anh và màu trắng của đàn ốc sên bên dưới, trông khá là đẹp…
Không đúng, tình huống trước mắt đang rất nguy hiểm, cậu còn đang suy nghĩ cái quái gì thế!!!
Về tình hình bây giờ, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là làm sao để dừng lại, nếu còn tiếp tục bay lên, cậu không phải ngã chết thì cũng là thiếu oxy mà chết. Ngoài ra còn có khả năng chết vì đói. Ngay lúc cậu đang suy nghĩ thì cây bồ công anh vốn đang bay lên đột ngột dừng chuyển động.
Nhìn xuống dưới, cậu đã cách mặt đất khoảng mười mét, dưới tình huống này mà nhảy xuống thì không biết có rơi thành ốc sên nát không nữa, ừm, cậu còn có thể đập cho đàn ốc sên bên dưới cùng nhau thành sốt ốc sên.
May mắn thay, bây giờ quả bồ công anh đã dừng lại, ít nhất cũng giảm bớt đi một khả năng tử vong. Nhưng câu hỏi được đặt ra bây giờ là làm thế nào để cậu có thể đi xuống dưới được?
Xung quanh là cây cối rậm rạp cao chót vót, cho dù đang ở độ cao mười mét thì tầm nhìn của cậu vẫn nằm trong phạm vi bao phủ của cây cối.
Cậu nhìn thấy cách đó không xa có một cành cây vươn ra, là nơi gần với chỗ cậu dừng lại nhất. Nếu có thể đến gần hơn thì cậu có thể bò từ trên cây đi xuống, làm vậy vẫn tốt hơn là rơi xuống từ độ cao mười mét này.
Khi cậu nghĩ như vậy, những quả bồ công anh dường như cũng suy nghĩ giống cậu, từ từ di chuyển lại gần cành cây cho đến khi Phương Nho có thể chạm vào nó.
Nhìn những quả bồ công anh chuyển động, trong đầu cậu lại nảy ra suy nghĩ khác.
Cậu muốn quả bồ công anh dừng lại thì chúng liền dừng lại, vừa nãy cậu muốn di chuyển về hướng này, những quả bồ công anh cũng di chuyển theo hướng tương tự, vậy nên cậu có một suy đoán lớn mật rằng những quả bồ công anh này thực sự bị ý thức của cậu điều khiển?
Nghĩ như vậy, cậu bắt đầu suy nghĩ muốn sang bên trái.
Quả bồ công anh thực sự chuyển động sang bên trái theo suy nghĩ của cậu.
Sau khi biết được chân tướng, cậu ở giữa không trung thử trái thử phải, cũng thử lên xuống một lần, trong lúc nhất thời có chút vui quá mà quên cả trời đất.
Ánh mắt của đám ốc sên phía dưới cũng theo cậu thử trái thử phải mà lắc lư theo.
Sau khi Phương Nho làm quen một chút thì phát hiện ra, những quả bồ công anh này có thể được điều khiển tự do giống như một bộ phận trên cơ thể cậu.
Ngay cả khi trưởng thành, cậu cũng thường mơ thấy mình đang bay lượn giữa không trung, bây giờ cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có phải đang nằm mơ hay không, cậu chơi vài phút trên không trung rồi liền đáp xuống mặt đất.
Sau khi cậu buông quả bồ công anh ra, ánh sáng trên quả bồ công anh dần nhạt xuống, luồng không khí cũng dừng lại.