Chương 12
Phương Nho có chút mất tập trung khi cho đám nhóc ăn, chỉ khi ốc sên nhỏ chủ động cọ vào người cậu thì Phương Nho mới hoàn hồn trở lại.
Từ khi nhìn được tin tức kia, trong lòng của cậu vô cùng lo lắng. Không thể không thừa nhận, mấy hôm nay cậu dường như đã chấp nhận số phận bản thân mình là một con ốc sên, nhưng Phương Nho biết rằng sâu trong lòng cậu vẫn có một điều gì đó không cam tâm, cậu không cam tâm sống hết cuộc đời này giống một con ốc sên, cậu không chấp nhận điều đó.
Mặc dù biết rằng, ở thế giới này vẫn có lục đục nội bộ trong các bộ tộc, nhưng Phương Nho vẫn có niềm tin, cậu muốn hiểu hơn về thế giới này, cậu muốn biết nhiều hơn nữa. Đặc biệt là sau khi Chim Sẻ nói cho Phương Nho biết nơi họ đang ở chỉ là một hòn đảo, cậu vô thức nghĩ, có lẽ còn có nhiều hòn đảo ở ngoài kia, hay thậm chí là đất liền.
Liệu khi cậu tìm được mối liên hệ giữa các hòn đảo với nhau, có lẽ cậu có thể tìm thấy được đường trở về Trái Đất thì sao? Chỉ nghĩ đến khả năng này thôi mà cũng khiến cậu hào hứng vô cùng.
Mọi cậu đều đang nghĩ cách rời khỏi hòn đảo nhỏ bé này và đi tìm hiểu thế giới rộng lớn bên ngoài kia.
Tuy nhiên tốc độ di chuyển của cậu rất chậm, đi vài chục mét cũng mất đến mấy tiếng đồng hồ có khi là cả một ngày, huống chi là đi qua một hòn đảo khác.
Nhưng bây giờ đã khác, lần trước cậu chỉ cần lăn vài lần đã có thể đuổi Chim Sáo đi, bây giờ cậu cũng có thể dùng cách đó để di chuyển. Ý kiến hay.
Nghĩ đến đây, cậu quyết định dùng thử cách đó để xem thử bản thân mình di chuyển được bao xa.
Sau khi giao mọi việc lại cho Bé Mập, Phương Nho bắt đầu lăn đi.
Một bóng trắng lăn nhanh trên mặt đất, làm bầy chim sẻ ở trên cây cũng giật mình, kêu mấy tiếng rồi vỗ cánh bay đi.
Chỉ trong hai giây mà cậu có thể lăn xa tận năm mét, nhanh hơn lúc cậu bò đi những một phút rưỡi, điều này càng làm cậu hào hứng hơn rất nhiều, thậm chí là thấy tự tin hơn trước mười phần! Nhưng có một vấn đề quan trọng hơn, đó là nếu di chuyển với tốc độ này thì việc quan sát tình huống xung quanh là điều không thể. Cậu đánh phải dành ra thời gian nửa ngày để lăn đi xung quanh đảo.
Nhưng thực tế, cậu sinh ra là một con ốc sên dùng cơ thể để bò đi chứ không phải là để lăn.
Sau khi thử lăn hơn mười lần thì cậu bắt đầu thấy choáng váng, thậm chí còn thấy hoa mắt. Cậu thò cậu ra khỏi vỏ ốc, cơn buồn nôn từ bụng truyền đến, di chuyển theo cách này thật sự không phải là biện pháp tốt.
Phương Nho cảm thấy có hơi mệt, nên quyết định dừng lại trên một bãi cỏ để nghỉ ngơi.
Sau khi thấy cơ thể không còn choáng váng nữa, cậu dần trở nên lo lắng. Ban nãy do hưng phấn quá độ nên cậu không nghĩ đến hậu quả của việc này, bây giờ nghĩ lại việc làm sao để di chuyển về nhà thì lại là một vấn đề.
Nhà cậu cách chỗ này khoảng 60 mét tương đương với khoảng cách từ nhà họ đến ruộng bí ngô.
Khi nãy Phương Nho lăn đến đây nên bây giờ rất mệt, cần phải tìm thức ăn để bổ sung lại năng lượng, cậu tìm kiếm xung quanh, cẩn thận quan sát từng loại thực vật và những con côn trùng ở đây. Cậu quyết định thử bông hoa màu đỏ ở trước mặt, kết quả nó không có mùi vị gì, chẳng khác nào đang ăn cỏ vậy.
Trên lá và hoa đều có dấu vết côn trùng ăn, nên Phương Nho mới dám ăn bông hoa này, nếu không còn lâu cậu mới chịu ăn nó.
Phương Nho cao khoảng 30 xen-ti-mét nên sức ăn khá lớn, một hai bông hoa nhỏ thế này hoàn toàn không thể thỏa mãn cái bụng đói của cậu. Cậu ngắt thêm một bông khác từ từ thưởng thức, hoa này có mùi thơm nhẹ, nhưng hương vị cũng không ngon lắm, có hơi the, cũng tạm được.
Phương Nho nghĩ, bây giờ cậu chẳng khác nào một nàng tiên nhỏ sống chuỗi ngày ăn hoa uống sương ở trong rừng sâu vậy.
Sau khi ăn xong, cậu phát hiện một con sâu bướm đang nhìn chằm chằm vào mình.
Con sâu bướm này hình như có ý định tấn công cậu, Phương Nho quay đầu lại muốn tránh đòn tấn công của đối phương.
Con sâu bướm nhảy xuống đất, nhưng lại thấy kích thước hai bên chênh lệch quá lớn, ngay tức thì nó quay đầu bỏ chạy.
Phương Nho nhìn thấy hành động của sâu bướm thì vô cùng tự đắc, có lẽ bông hoa này là thức ăn của nó, bên trên còn có dấu vết của mấy con khác, có lẽ là ký hiệu của một bộ tộc nào đó, cậu đoán nó mang nghĩa là những bông hoa này đã có chủ.
Sau đó cậu tới đây chiếm mất thức ăn của nó.
Phương Nho cảm thấy có hơi áy náy, mật ong là thức ăn của loài ong, nhưng lại bị con người chiếm lấy, những bông hoa này lại là thức ăn của loài sâu bướm, cậu đã không nghĩ tới cảm xúc của nó mà còn tự đắc, tội lỗi quá.
Cậu đi vài vòng xung quanh khu vực mấy bông hoa này nở, nhanh chóng tìm được hạt của loài hoa này. Ngay chỗ cậu ở không hề có giống loài này cho nên Phương Nho muốn đem hạt giống này về trồng. Cậu còn thu thập hạt giống của quả bí và bí ngô nữa, đem về nhà phơi khô rồi sẽ trồng sau.
Đánh chén no nê xong, Phương Nho đem mấy hạt giống đó bỏ vào miệng mình, đợi khi quay về thì đưa cho Bé Mập để cậu ấy cất giữ.
Sau khi lấy lại năng lượng, cậu định lăn về giống trước khi bản thân mình rơi vào giấc ngủ một lần nữa.
Sau vài lần lăn, cậu đã trở về nhà.
Phương Nho lăn rất nhanh, bây giờ chỉ vừa mới đến giờ ăn mà thôi.
Khi Bé Mập nhìn thấy Phương Nho về sớm như vậy thì có chút bối rối nói: “Em đã đi đâu vậy?”
Nhắc tới chuyện này đã cảm thấy xui xẻo, cứ lăn tới lăn lui như vậy làm cậu cảm thấy vô cùng chóng mặt buồn nôn, cảm giác đó thật sự quá kinh khủng. Phương Nho nôn hết hạt giống ban nãy mình nhặt được rồi đưa cho Bé Mập, rồi đi lại bụi cây gần đó, định bụng làm một giấc: “Em đi xung quanh nhìn một chút thì tình cờ nhặt được mấy hạt giống này, anh đem cất chúng đi, em muốn ngủ một lát.”
Bây giờ Phương Nho rất buồn ngủ, sức ảnh hưởng của bông hoa kia đối với cậu rất lớn, khi vừa mới bò vào trong bụi cây, cậu lập tức ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, Phương Nho thấy hình như bản thân mình lớn hơn rất nhiều, cái hang cậu đang nằm là do cậu tự dùng răng để tạo ra, còn có xử lý thêm một chút để có thể trở thành một nơi ở hợp lý, ít nhất cũng có thể chứa được hai con ốc sên sấm sét.
Nhưng hiện tại kích thước của cậu đã tăng lên rất nhiều, so với hôm qua thì lớn hơn nửa vòng. Bây giờ so với Bé Mập cậu còn lớn hơn mấy lần.
Nhìn kĩ bản thân một lúc, cậu rút vào lại bên trong vỏ ốc. Phương Nho hơi ám ảnh với không gian bên trong vỏ, Bé Mập có một cái không gian, không lý nào mà cậu không có được.
Khi rút vào lại bên trong vỏ ốc, cậu thấy hình như bản thân mình đang bước vào một không gian khác, mặc dù có hơi tối, có lẽ do bên ngoài vỏ ốc có màu bạch ngọc nên ánh sáng có thể hắt vào bên trong. Trong này chẳng khác nào một căn phòng cả.
Những điều này đều giống như những gì mà Bé Mập miêu tả, đây là không gian bên trong vỏ ốc, chỉ có ốc sên bọn họ mới có, có lẽ đây là một trong những đặc trưng của tộc ốc sên sấm sét.