Chương 11
Ngày thứ hai, bầu trời trong xanh.
Đàn chim sẻ hôm qua rời đi bây giờ đã quay trở lại.
Bé Mập nhìn đám chim đang ríu ra ríu rít kiếm ăn, nhớ tới những lời Chim Sẻ nói ngày hôm qua, cậu ấy tiến tới lại gần Phương Nho: “Nghe nói hôm qua chúa tể vực thẳm tức giận, cũng không biết tại sao.”
Phương Nho sững sờ: “Chắc là động đất bình thường thôi.” Cậu nghĩ chắc đó chỉ là trận động đất thường thấy thôi, người dân nơi này có lẽ là không biết nguyên lý hình thành động đất cho nên mới tự tưởng tượng ra ‘chúa tể vực thẳm’. Giống như cách mọi người dùng Tengu để miêu tả Nhật thực vậy.
*tengu: là vị thần Thiên Cẩu nổi tiếng của Nhật Bản
“Động đất là cái gì? Đây là do chúa tể vực thẳm tức giận, ngài ấy mà tức giận sẽ khiến đất trời rung chuyển.” Chim Sẻ nói, hai đôi mắt đen láy như hạt đậu ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Phương Nho và bé Mập dời sự chú ý đến sinh vật thứ ba có thể giao tiếp được ở đây.
Cậu nhớ rõ Chim Sẻ, ngày hôm qua trong lúc động đất chính nó đã hét lớn ‘chúa tể vực thẳm đang tức giận’.
Giống loài khác nhau cũng có thể giao tiếp à? Phương Nho đặt một dấu chấm hỏi to trong đầu.
Cậu nhìn Chim Sẻ, thăm dò hỏi: “Cậu có thể hiểu được tôi đang nói gì sao?”
Chim Sẻ đứng trên cành cây cao nhìn xuống nói: “Tất nhiên là tôi hiểu rồi. Các cậu cũng phân hoá rồi á, mấy ngày trước tôi thấy cậu vẫn còn rất ngu ngốc.”
Phương Nho vẫn có thể hiểu được nó nói gì, nhưng có một số từ cậu nghe không hiểu: “Phân hoá là cái gì?”
“Có thể nói chuyện với tôi thì đó là phân hoá.” Chim Sẻ đối với chuyện phân hoá cái hiểu cái không, chỉ biết nếu bọn họ có thể giao lưu cùng nhau thì đó chính là phân hoá.
Bé Mập cũng thò đầu ra xem hai người nói chuyện với nhau, cũng có thể hiểu được một chút.
“Không lẽ cậu đã từng gặp chúa tể vực thẳm rồi sao?” Phương Nho tin rằng chúa tể gì đó chỉ là do người dân ở đây tưởng tượng ra thôi, căn bản không hề tồn tại sinh vật nào như vậy.
Chim Sẻ cảm thấy hai con ốc sên này thật ngu ngốc: “Sao tôi có thể gặp được chúa tể vực thẳm cơ chứ? Ngài ấy chính là sự tồn tại vĩ đại nhất trên hòn đảo này đấy.” Nó nói xong thì hạ cánh bay xuống đất, đi xung quanh Phương Nho hai vòng: “Biết quái thú vực thẳm không? Nghe nói chỉ có trong truyền thuyết thôi, ngay cả các chị em trong bộ tộc của tôi cũng chưa từng thấy qua. Tôi còn nghe nói quái thú vực thẳm đó chính là vua của hòn đảo này.”
Từ lời nói của nó, Phương Nho thu thập được một vài tin tức. Chỗ bọn họ đang đứng là trên một hòn đảo nhỏ, nếu như Chim Sẻ có thể biết nhiều như vậy thì chắc chắn nó đã đi ngang qua rất nhiều nơi. Cũng phải, dù sao Chim Sẻ cũng biết bay, thấy được nhiều nơi cũng là chuyện bình thường.
Phương Nho khách sáo nói: “Bộ tộc của cậu có giống như cậu không? Tại sao không bay tới đây để trò chuyện?”
Chim Sẻ nhún nhảy bay lên cành cây, đắc ý nói: “Cậu nghĩ phân hoá dễ dàng vậy á, bộ tộc Chim Sẻ có một mình tôi phân hoá là đã quá ghê gớm rồi. Các chị em mà tôi nhắc tới không phải ở trong bộ tộc Chim Sẻ mà chính là những người đã phân hoá, lâu lâu tôi sẽ tìm bọn họ để nói chuyện.”
“Bọn họ cũng có bộ tộc riêng của chính mình, tôi chỉ là một con non của bộ tộc Chim Sẻ thôi. Tuy đã phân hoá nhưng vẫn chưa có tư cách tham gia bộ tộc của họ, chờ sau này tôi mạnh hơn mới có thể gia nhập.”
Tiếp đó Chim Sẻ cứ ríu ra ríu rít giải thích, Phương Nho cuối cùng cũng hiểu ra, một loại là được tham dự vào bộ tộc, một loại là hoang dã, nhưng ít ra cậu cũng biết được một điều rằng Chim Sẻ có một nhóm người có thể nói chuyện với nhau, tuy nhiên vẫn cần điều kiện nào đó mới có thể gia nhập vào bộ tộc.
Cậu muốn moi được nhiều tin tức từ miệng Chim Sẻ hơn nữa, Phương Nho hỏi: “Vậy cậu có từng gặp qua bộ tộc của tôi không?”
Chim Sẻ lại bay xuống đất, nói: “Cho tôi một quả táo, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Trái cây ở dưới mặt đất sẽ thuộc phạm vi quản lí của ốc sên, còn ở trên cây sẽ là phạm vi của Chim Sẻ, dường như đây đã là quy luật bất thành văn, chỉ là cơn bão ngày hôm qua đã khiến mấy quả táo trên cây rơi hết xuống đất.
Phương Nho đồng ý với Chim Sẻ, bởi vì xung quanh đây có rất nhiều thứ ốc sên có thể ăn được, cho nên Phương Nho cũng không để ý tới táo ở dưới đất cho lắm.
“Được, cậu có thể lấy một quả.”
Chim Sẻ mổ mấy cái đã ăn xong quả táo, sau đó lại như cũ ríu rít kêu lên, âm thanh vang lên trong đầu Phương Nho: “Việc này xem ra các cậu đã hỏi đúng người rồi đấy, tuy bộ tộc Chim Sẻ và Ốc Sên không giống nhau nhưng khắp mọi nơi quanh đây tôi đều đã đi qua hết, trên đời này không có chuyện gì là tôi không biết.”
Bé Mập cũng rất tò mò với chuyện này, thúc giục Chim Sẻ: “Vậy cậu mau nói cho bọn tôi biết đi.”
Chim Sẻ khoe khoang một chút rồi mới trả lời: “Đương nhiên là tôi đã từng gặp qua bộ tộc của các cậu rồi, tôi còn nhìn thấy ở những khu vực khác nữa cơ. Tôi nghe mấy chị em kể lại, bộ tộc của các cậu được gọi là ốc sên sấm sét, vỏ cực kỳ cứng cáp, nhưng di chuyển vẫn không nhanh bằng chim sẻ bọn tôi.”
Phương Nho và bé Mập mơ màng, cái tên ốc sên sấm sét này nghe rất ngầu lòi: “Tại sao lại gọi là bộ tộc ốc sên sấm sét, không lẽ là họ có khả năng tấn công bằng sấm sét chứ?”
Hai mắt Phương Nho sáng trưng, càng nghĩ càng thấy giả thuyết này là đúng.
“Chắc…chắc là thế.” Chim Sẻ hơi chột dạ, đối với chuyện này nó cái biết cái biết cái không, thật ra nó chỉ là chim sẻ hoang dã thôi, tin tức mà nó có cũng không nhiều lắm, chỉ biết được tên của bộ tộc ốc sên sấm sét qua lời kể của mấy chị em thôi.
Hai bé ốc sên nghe thấy sau này có thể bản thân cũng sẽ được thừa hưởng năng lực đẳng cấp như vậy, cả cậu lâng lâng như trên mây, Bé Mập không nhịn được hỏi: “Còn gì nữa, còn gì nữa không thế?”
Chim Sẻ cảm thấy đầu óc choáng váng, sao hai con ốc sên này đặt nhiều câu hỏi quá vậy, nó chỉ là chim sẻ hoang dã thôi, sao mà biết nhiều thế được. Chim Sẻ trả lời qua loa: “Hết rồi, sao mà ốc sên mạnh bằng chim sẻ được. Mặc dù là chim sẻ nhưng bọn tôi rất mạnh đó, tiếng kêu của bộ tộc chim sẻ còn có thể dọa mấy con thú dữ chạy mất dép đấy.”
“Có thật không? Cậu làm bằng cách nào thế, có thể nói cho tôi biết được không?” Đối với mấy lời ba hoa của nó, cậu cũng chưa thể tin tưởng hoàn toàn được. Phương Nho có thể đoán được Chim Sẻ có lẽ cũng không rõ về chuyện của bộ tộc ốc sên sấm sét. Nhưng mà có thể để nó hỏi giúp cậu một vài tin tức cũng không tệ.
Chim Sẻ nhỏ cứng người, bộ tộc chim sẻ có năng lực rất mạnh nhưng nó thì không, nếu có được năng lực mạnh mẽ như vậy nó đã gia nhập vào bộ tộc từ lâu rồi, cần gì phải chen chúc với bầy chim sẻ chưa phân hoá này làm gì chứ.
Chim Sẻ chỉ đành ậm ờ nói: “Cái kĩ năng này rất mạnh, tôi sợ các cậu sẽ chịu không nổi đâu. À đúng rồi, tôi chợt nhớ ra mình có chuyện gấp, tôi đi trước đây.”
Phương Nho sợ nó bỏ đi luôn nên vội nói: “Lần sau tới cậu kể chuyện về bộ tộc ốc sên sấm sét cho đúng tôi tiếp nha, lúc đó tôi sẽ mời cậu ăn táo.”
“Biết rồi.” Chim Sẻ vỗ cánh bay đi không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ sợ Phương Nho sẽ hỏi thêm gì đó nó không biết.
Chim Sẻ có khả năng chỉ biết được bấy nhiêu thôi, giờ chỉ cần khơi chuyện một chút nó sẽ tự động đi thu thập thông tin giúp cậu. Phương Nho thầm nghĩ trong lòng.
Mấy ngày tiếp theo, mấy bé ốc sên đều tới đây ăn trái cây. Khi đã ăn hết sạch, Phương Nho và Bé Mập lại mang tới một quả bí đỏ lớn.
Đối với mấy bé ốc sên, quả bí đỏ này còn to gấp mấy lần chúng, hình thể bự con của Phương Nho cũng chỉ có thể gặm được nửa quả. Nhưng bí đỏ có thể bảo quản được rất lâu, chỉ cần lớp vỏ không bị hư là có thể để được càng lâu hơn.
Được cung cấp thức ăn đầy đủ dưỡng chất, mấy bé ốc sên lớn lên rất nhanh, có con đã dài thêm 20 xen-ti-mét.
Phương Nho cũng đã thử tiếp cận nó nhưng tiếc là ốc sên non đó cũng không thể nào nói chuyện với cậu.
Xem ra chỉ có Bé Mập có thể nói chuyện cùng cậu, có lẽ trong bầy chim sẻ kia cũng chỉ có một mình Chim Sẻ đã phân hóa, tương tự, ở đây cũng chỉ có mình Phương Nho và bé Mập đã phân hoá mà thôi.