Chương 7: Một chọi sáu
Cô đi đến chỗ của ả ta, vương cánh tay lên và tán một cái thật mạnh vào mặt của ả
Ả đang hả hê cười đùa với những người xung quanh, chưa kịp định hình lại sự việc thì đã ăn một cái tán thật mạnh vào mặt làm cho một bên má cô cảm thấy đau rát lên.
Cô vừa ôm một bên má đang sưng lên vừa không ngừng chửi bới, la hét:
” Con khốn kia, sao mày dám tán tao hả!!”
“Mày có biết tao là ai không mà dám đụng đến tao”
Từ Nhu nghe xong liền cười khinh bỉ, cô ngước gương mặt đang vênh váo lên nói:
“Cô tưởng mình là hotgirl của trường là muốn làm gì thì làm à. Đừng có suốt ngày lôi những thằng đàn ông xung quanh cô ra mà trốn đằng sau lưng họ, đúng không b*tch”
Nghe nói trúng tim đen nên Hoàng Linh liền cứng họng, cô biết rằng bây giờ mình chưa là người yêu của thiếu gia Trương nên không ai sợ cô, vẫn có một vài người còn dám hóng hách với cô.
Cô tức lắm nhưng không thể nói ra, mặt cô đỏ như đang sắp bốc khói đến nơi.
Thiên Ý nghe xong không khỏi vui sướng trong lòng, cậu không cần phải ra tay thì cũng có người ra tay giúp.
Cậu đi đến chỗ Từ Nhu, kéo tay cô rồi nói trong vẻ mặt bình thản:
“Thôi, đi thôi không là trễ giờ ăn đấy”
Từ Nhu nghe thấy vậy bèn đi theo Thiên Ý ăn trưa, để lại bao nhiêu tiếng xôn xao ầm ĩ của các khán giả xung quanh.
Đi đến giữa hành lang thì Từ Nhu bỗng dừng lại và la lên:
“Aa! chết rồi, tớ để quên hợp cơm trong lớp rồi”
“….”
Thiên Ý cạn lời, nên đành phải chờ Từ Nhu quay về lớp lấy đồ.
Đang đứng chờ thì bỗng có một giọng nói cất lên từ phía sau:
“Nè tên kia mày là Hà Ly đúng không?”
Cậu xoay đầu lại nhìn đám người đó, với vẻ mặt khó hiểu.
Mình quen họ à
Trước mặt của đám người đó là một thiếu niên mĩ lệ, dáng cậu thong thả nhỏ nhắn, chiều cao tầm khoảng 1m70.
Với làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi đỏ hồng, đôi mắt to long lanh như viên đá quý hồng nhạt, long mi dài khẽ rung
Với mái tóc đen dài óng mượt được buộc gọn gàng, và ánh nắng chiếu lấp lánh trên từng đường nét quyến rũ của cậu.
Ai nấy nhìn xong đều thẩn thờ, nuốt nước bọt như muốn nhào tới cậu.
Giọng trầm của một người trong đám đó phát ra, chỉ huy những người xung quanh mình:
“Mau bắt bé mèo con lại cho tôi và đưa đến đây”
Ba kẻ đang thất thần liền bừng tỉnh rồi nhào tới cậu, vì lực hai người quá mạnh nên Thiên Ý liền bị bắt lại và khụy xuống đất
Cậu bình tĩnh, điềm đạm rồi đảo mắt một lượt
Nhóm đó gồm sáu người alpha lực lưỡng, một trong số đó là người chỉ huy của chúng nhưng hắn lại đứng trong gốc tối
Cậu cố nheo mắt nhìn người đó thầm nghĩ
Nếu bây giờ mình hét lên cũng chẳng ai đến giúp mà còn hao sức, nên chỉ có thể tấn công người chủ mưu của đám người này thôi
Cậu giả vờ ngoan ngoãn chờ hai người đàn ông đang trói mình thả lỏng cảnh giác, cậu lập tức phóng hết sức pheromone của mình làm cả bọn hơi cay mắt liền vùng ra đá hai người đó ngã rồi phóng đến người đàn ông đang đứng trong gốc tối.
Bất chợt lao đến nhưng người đó chẳng nhúc nhích
Thiên Ý rút con dao rọc từ trong túi ra, đâm thẳng vào tường và chỉ cách mặt tên đó một chút, dồn hắn vào rồi chặn xung quanh.
Người đó khá bất ngờ vì hành động táo bạo của cậu.
Dáng vẻ của hắn rất cao và đô, hắn dùng đôi mắt diều hâu vàng kim đầy hung tợn của mình nhìn Thiên Ý để hù doạ cậu.
Cậu nhìn hắn rất kiên định không hề có tí lung lay hay sợ hãi, rồi nói với giọng điệu lạnh lẽo:
“Này kêu đàn em của anh tránh xa tôi ra không thì đừng trách tôi vô tình”
Thiếu niên trước mặt cậu khi nghe xong không nói gì mà thu lại ánh nhìn dữ tợn của mình, hắn điềm đạm cười trong vẻ thư giãn rồi đưa mặt lại gần tai cậu thì thầm:
“Nè~ bé có biết rằng mùi pheromone của bé khiến anh cảm thấy hưng phứng không”
Cậu rùng mình đẩy hắn ra, và nhìn người đàn ông ngây trước mặt mình
Thân hình cao to, vạm vỡ của hắn đang vồ lấy cậu, hắn đưa tay tự tiện ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn làm cậu rùng mình lên.
Cậu lạnh nhạt chỉ con dao vào thẳng mặt hắn, nói:
“Buông ra nhanh lên”
Cả đám đàn em đằng sau đều hoảng hốt lên:
“Ê thằng khốn, ai cho mày chỉ dao vào đại ca của bọn tao vậy hả? chán..”
Chưa nói hết câu Trương Dịu Hưng liếc mắt nhìn làm cả đám phải ngậm mồm lại lập tức.
Trương Dịu Hưng buông bé mèo con đang xù lông trong vòng tay ra không khỏi luyến tiếc, nhưng trước khi hắn buông tay thì còn để lại một nụ hôn trên mu bàn tay trắng trẻo nhỏ bé đang cầm dao chỉ vào mình rồi mới chịu buông.
Được thả ra, Thiên Ý liền cách xa đám người đó rồi nhanh chóng rời đi.
Đàn em của hắn nhìn theo bóng lưng của cậu rời đi rồi không khỏi thắc mắc mà quay lại nhìn đại ca của mình.
“Nè sao đại ca lại để thằng nhóc đó đi vậy, thường ngày bọn em đâu thấy đại ca tốt bụng như thế đâu?”
Trương Dịu Hưng luyến tiếc mà thở dài nhưng lại cười tấm tắt:
“Các ngươi không thấy bé mèo đáng yêu à”
“Vừa biết xù lông, vừa biết cách quyến rũ người ta a~”
Bọn họ nghe xong liền nhìn nhau nhăn nhó
Hả!! quyến rũ ư, chỗ nào vậy
Họ bối rối không hiểu nỗi vị thiếu gia này đang nghĩ gì liền bó tay.