Chương 18: Lâu ngày không găp
Mọi người thắc mắc tại sao bố của năm người lại quen biết nhau đúng không??
Vì do bốn người họ rất nổi tiếng và giàu có nên có đôi lúc khi đi công tác hoặc dự tiệc thì họ đã gặp nhau và bắt chuyện để dễ hoà hợp hơn nên việc biết con của nhau học chung trường là chuyện bình thường.
Còn các công chính thì chỉ có Dịu Hưng, Lưu Minh và Tần Duy quen nhau thôi
Lý Phong và Lý Duật thì mới về nước nên chưa biết nhau
Thôi chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ
– – Hết —
Hôm sau cả trường bàn tán xôn xao về những vết thương trên mặt các thiếu gia, nhưng dù vậy họ cũng chẳng quan tâm mà vẫn tiếp tục đi học
Có một tên đàn em của Tần Duy to gan thắt mắt:
” Đại ca hôm qua thằng nào dám đánh đại ca đầu sưng như đầu heo thế, anh cứ nói tụi em sẽ đi xử nó liền”
Khi nghe thế cả đám ùa đến chung vui
” Đúng vậy đó đại ca thằng nào to gan dám đánh đại ca vậy”
” Tụi em sẽ bâm nó ra nhừ tử rồi quăng xuống sông để nó chết không được toàn thây”
” Dám đụng đến đại ca của chúng ta đúng là có mắt như mù mà”
Bọn họ nhốn nháo dồn dập hỏi khiến Tần Duy tức đến điên cả não bèn cho mỗi thằng một đấm mới chịu im
” Tụi bây nhắm giết được thằng tên Tần Vũ không mà cứ ồn ào hoài vậy, bộ thiếu đòn à”
T..ầ..n Tần V..ũ!!!!
Cả đám nghe xong liền tím tái mặt mày câm như hến
“Cái này khó quá làm không nổi đâu bây, đùa gì chứ đùa này là bay đầu như chơi”
Bọn nó thì thầm to nhỏ rồi quyết định
” Đại ca coi như bọn em chưa nói gì đi “
Sau đó cả đám liền chạy mất dép không dám quay đầu lại
…
Lưu Minh sáng giờ đi trên hành lang trường toàn nghe mọi người bàn tán về cái đầu sưng như heo của mình, khiến cậu cảm thấy rất khó chịu, có khi còn có vài giáo viên còn hỏi thăm như không lẽ cậu phải nói vì mãi lo mê chơi mèo mà bị bố đánh bờm đầu
Haizz phiền phức quá biết vậy là đã ở nhà cho sướng rồi
Nhưng mà mình thì lại muốn gặp mèo nhỏ
Lưu Minh càng suy nghĩ thì cậu càng rối não, bỗng nhiên va vào một người
” Ai da đau quá”
” Thằng nào có mắt như mù mà đụng bà đây vậy hả bộ đi mà không nhìn đường à”
Từ Nhu la chửi um sùm, hai người chạm mắt với nhau sững lại.
” Là mày!”
Cả hai hoảng hốt la to trợn mắt nhìn nhau
Từ Nhu không tin vào mắt mình lắp bắp nói:
” Không phải ra nước ngoài rồi à sao lại ở đây?!”
Lưu Minh gãi đầu bối rối nói:
” Do ra đó quậy quá nên bị đuổi về nước”
” Hả? À cũng đúng như vậy mới là thằng ngu mà tao biết chứ”
” Mày nói ai thằng ngu hả con đàn ông kia”
” Mày!!! Hừ”
Hai bên sát khí đùng đùng, liên tục cãi nhau không ngừng nhưng cuộc cãi lộn ấy bỗng nhiên bị chen ngang
” Từ Nhu”
Trên hành lang cách đó không xa, bỗng vọng lên một tiếng nói êm tai thân quen
Lưu Minh nghe xong liền mừng rỡ quay mặt sang, Từ Nhu nhìn Lưu Minh khó hiểu mà thắc mắc
Sao gặp Hà Ly mà hắn trong vui như trúng số vậy đã thế mà mắt còn lắp lánh như cún con nữa, có phải không vậy trời
Thiên Ý từ xa cảm nhận được điều không ổn liền dừng lại đứng cách đó thật xa.
Từ Nhu cảm thấy dở khóc dở cười khi một bên như chó trông chủ còn bên này thì như né tà
Cô không nghĩ Hà Ly lại quen biết Lưu Minh, càng không biết quan hệ của họ là gì
Thiên Ý thể hiện khuôn mặt chán ghét cùng một chút sợ hãi, mỗi khi thấy họ là cậu chẳng muốn gặp chút nào.
Thấy hai bên cứ chần chừ, Từ Nhu đi đên bắt lấy tay Thiên Ý kéo lại gần bảo:
” Thằng này có ăn thịt cậu đâu mà sợ, có tớ ở đây mà”
Thiên Ý bị kéo lê lết đến, cậu cũng có cố sức chống cự nhưng thân thể của người này quá yếu không chống cự lại.
Từ Nhu à cậu có biết cậu đang hại mình không vậy huhu
Lưu Minh vui đến cười híp mắt, khuôn mặt tuấn tú của cậu sáng chói và toả ra ấm áp như có hào quang sau lưng
” Đúng vậy tôi đâu có làm gì cậu đâu mà tránh né quá vậy~”
Thiên Ý liếc nhìn Lưu Minh mà mặt nhăn nhó, miệng nhỏ mím lại cùng với ánh mắt khinh bỉ làm hắn còn muốn chọc ghẹo cậu nhiều hơn nữa.
Thiên Ý tức giận không thèm nhìn đến quay sang nói chuyện với Từ Nhu ngó lơ tên khốn đó
Lưu Minh thấy mình đứng đây không làm gì nên tạm biệt Từ Nhu rồi quay về lớp, nhưng trước khi đi hắn còn gian sảo đến gần Thiên Ý đang mất cảnh giác, cánh tay hư hỏng sờ nắn cặp mông của Thiên Ý cố ý ghé sát tai nói:
” Hình như hôm nay nó căng hơn thì phải?”
“!! Đê tiện “
Từ Nhu đứng nhìn hoang mang chờ Lưu Minh rời đi cô mới kéo Thiên Ý lại hỏi:
” Bạn yêu ơi~ mới có mấy ngày chưa gặp mà đã có người theo đuổi rồi sao”
” Hai người có quen hệ ấy rồi à, tiến triển nhanh thế không thèm báo cho đứa bạn này một tiếng luôn”
” Định để đến khi đám cưới rồi mới nói hả?”
“KHÔ.. KHÔNG CÓ!!”
” Ai nói với cậu là mình chấp nhận tên đê tiện kia làm người yêu cơ chứ”
” Hả??”
” Nhưng mà không phải hồi nãy “
” Thôi đừng nói chuyện này nữa bây giờ vào lớp thôi sắp đến tiết học rồi đó”
…
Mới bước vào lớp, Thiên Ý đã thấy hai anh em Lý Phong và Lý Duật đã đứng trước chỗ mình chờ
Cậu dừng lại và chẳng muốn đến chỗ ngồi nữa, bây giờ trong đầu cậu vẫn còn đoạn phim quay chậm về chuyện tối hôm qua.
Khóc không ra nước mắt, Thiên Ý tuổi thân lẳng lặng đi đến.
Hai anh em nhìn thấy cậu mặt liền rạng rỡ tươi cười, cả lớp thì không khỏi bàn tán xôn xao làm Hoàng Linh sắp tức vì ghen đến đỏ cả mặt
Từ lúc Thiên Ý xuất viện và đi học trở lại, mọi sự chú ý của các đại thiếu gia đều đổ dồi hết vào cậu,cô cũng có quyến rũ hay tỏ tình nhưng cũng chẳng thể dao động được ai dù chỉ một người.
Kế hoạch lớn vĩ đại của cô sắp phá sản rồi, tương lai sống như bà hoàng cũng đã tan vỡ rồi!
Cô không can tâm càng không chịu khuất phục, dù có bất luận thế nào thì cô cũng sẽ dùng hết sức mình để đạt được mục đích.
Cô hận Thiên Ý đến tận xương tủy,thì bỗng nhiên vụt lên trong đầu cô một ý nghĩ điên rồ
Tại sao mình không làm cho tên đáng ghét kia biến mất mãi mãi chứ như là giết hắn chẳng hạn
Cô đắc ý mỉm cười nhìn Thiên Ý với vẻ mặt khinh bỉ.
— Diễn đàn nhỏ—
Trước khi Lưu Minh đi di dân qua nước ngoài thì, Từ Nhu và cậu từng là bạn thân chí cốt.Họ từ nhỏ đã quen biết nhau nên rất thân thiết và coi nhau như anh em ruột thịt, vì thế nên mọi ý nghĩ của đôi phương đều rất am hiểu.
Nhưng do lúc Lưu Minh chuyển đi thì cậu cũng chỉ mới có 10 tuổi,nên đến khi quay về thì lại quên bét đi đứa bạn thân này
Đúng là tình anh em có chắc bền lâu:)))