Chương 10: Thân thế
Ánh nhìn dục vọng như quái thú đang thèm thuồn làm cậu giật bắn mình phóng ra xa khỏi đối phương.
Chú mèo bắt đầu xù lông và cảnh giác, làm thiếu niên vừa đau đớn vừa hứng tình không khỏi phải bật cười:
“Ha ha ha… tôi không có ăn thịt cậu đâu mà cậu sợ”
“Bình tĩnh đi, cậu nghĩ tôi giống những thằng nungws ngoài đường à”
“Mới không thèm tin anh”
Mèo nhỏ lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhìn đối phương một lúc thấy yên tâm rồi mới lên tiếng:
“Anh đọc số đi tôi gọi người nhà đến dẫn anh đi bệnh viện”
“xxx xxx xx xx”
“Tút tút tút…. alo?”
“Xin cho hỏi cậu có phải người nhà của…”
Đang nói giữ chừng Thiên Ý chợt nhận ra mình chưa biết tên người ta, cậu nói nhỏ hỏi đối phương:
“Này anh tên gì vậy”
Giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu, nó truyền đến tai thiếu niên làm cậu cảm thấy ngứa ngáy, lửa nóng trong người như muốn bộc phát ra ngoài.
Say mê tận hưởng giọng nói mềm mại,dịu dàng của mèo nhỏ, cậu cất tiếng nói lười biếng khẽ nhỏ:
“Tần Duy…”
“À của Tần Duy ạ”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia bỗng nhiên hét lên:
“Thằng nhóc kia mày đã làm gì đại thiếu gia nhà ta hả? Mày…..”
Người đàn ông la lớn đến nỗi một bên màng nhĩ của Thiên Ý sắp chảy máu đến nơi, ngay cả Tần Duy nghe xong cũng điên máu, hắn đang say mê ngắm mèo con mà bị tên điên trong điện thoại làm mất cả hứng
Tần Duy đứng dậy, đi thật nhanh đến gần Thiên Ý giựt lấy chiếc điện thoại đang cầm trên tay lạnh lùng mà nói:
” Ngươi điên đủ chưa? hình như ta thấy ngươi nói hơi nhiều đó có cần ta làm ngươi câm luôn không”
“Đại..th..iếu.. gi..a t.ôi..tôi không cố ý ạ, ngài vẫn ổn chứ”
Mặc dù đang nghe điện thoại nhưng ánh mắt của Tần Duy lại không thể rời khỏi khuôn mặt của Thiên Ý.
“Vậy bây giờ tôi sẽ đến đó liền ạ”
Sau khi cúp máy, cậu đưa điện thoại lại cho Thiên Ý, Tần Duy nhìn vào đôi tay thon dài, các ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn như cẩm thạch được thợ điêu khắc một cách chi tiết.
Bất chợt nắm lấy tay của Thiên Ý làm con mèo nhỏ giật mình, mèo nhỏ nhướng mày khó hiểu nhìn chầm chầm vào thiếu niên
Tần Duy cảm thấy khó xử nên chuyển sang chủ đề khác để hỏi:
“Tôi đã cho em biết tên của mình rồi”
Thiếu niên áp sát người vào đối phương, cúi mặt mình gần vào mặt mèo nhỏ, để hai chóp mũi chạm vào nhau.
Mùi pheromone vị rượu ngày càng nồng, khiến tim của Tần Duy đập rất nhanh, khuôn mặt hơi đỏ và hơi nóng phả vào khuôn mặt của Thiên Ý
Thiên Ý cố lãng tránh ham muốn dã thú của đối phương, hàng lông mi dài đen nhánh rũ xuống con gươi nhìn sang nơi khác, tóc rối xoã xuống cánh tay của thiếu niên che đi một góc cạnh của khuôn mặt làm cậu càng thêm quyến rũ và thanh lịch.
“Anh không cần phải biết tên tôi đâu”
Hừ! Khuôn mặt mèo con quyến rũ quá mức cho phép rồi!
Tần Duy bất mãn vì mèo con không nhìn thẳng vào gương mặt mình nên đã đưa đôi tay to dài với vài vết chài thô để nâng cầm Thiên Ý để sát mặt mình không cho đối phương nhìn đi đâu cả chỉ có thể nhìn một mình thiếu niên thôi.
Khoảng cách mà hai đôi môi chạm nhau chỉ còn vài mm
“Nếu mèo con không chịu nói cho anh biết tên thì anh sẽ hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn của bé đó”
“Là Hà Ly, anh buông tôi ra được chưa”
“Hà Ly à, tên rất đẹp”
Hắn đưa đôi bàn tay của mình sờ vào chiếc cổ trắng nõn, hít một hơi rồi lè lưỡi liếm chiếc cổ.
Thiên Ý giật mình, vùng vãy mãnh liệt và cố gắng đẩy con thú động dục này ra
Nhưng vì hắn quá mạnh nên dù vùng vãy mạnh cỡ nào cũng như gãi gứa cho hắn thôi.
“Này anh buông tôi ra, buông ra, sao anh lại liếm cổ tôi thế, này!!!”
Tần Duy bị hương pheromone thơm phức của cậu quyến rũ với những đường nét quá khiêu khích dục vọng của hắn nữa nên hắn cũng chẳng quan tâm đến sự vùng vãy kịch liệt của đối phương.
Thấy thế Thiên Ý quyết định thúc một cái thật mạnh vào vết thương đang cầm máu của Tần Duy khiến hắn đau lên và hơi buông lỏng cảnh giác
Cậu dùng hết sức đẩy mạnh đối phương đi ra và chạy một mạch ra khỏi con hẻm để thoát thân.
“Đúng là làm ơn mắc oán mà!”
…
Vài phút sau, một chiếc xe hơi màu đen đậu trước con hẻm nhỏ.
Một đám người mặc đồ đen cao to như người khủng lồ từ trong xe bước xuống,
Họ nhanh chân đi đến chỗ của Tần Duy đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, một loạt đồng thanh cất tiếng:
” Chào cậu chủ ạ, xin lỗi ngài vì sự sơ suất đáng trách của chúng tôi, bây giờ chúng tôi liền kêu xe cứu thương đến liền cho ngài ạ”
Chàng trai từ từ mở đôi mắt hổ phách ra, liếc nhìn đám người mặc đồ đen khuôn mặt lạnh lùng, điềm đạm đứng dậy:
” Ta không sao, chở ta đến đó là được rồi”
“Vâng mời ngài lên xe”
“À phải rồi, các ngươi mau đi điều tra cho ta người tên Hà Ly sau đó gửi lên, nếu chậm trễ thì coi chừng cái mạng của các ngươi đó”
Cùng lúc đó, Thiên Ý đã chạy về đến nhà, cậu thở hổn hển gước mặt lên nhìn thấy mẹ cậu mặt mày xanh xao, tái mét nhìn cậu
Mẹ cậu chạy nhanh ra ngoài cửa, nắm lấy tay cậu nói:
“Con có sao không? sao giờ này con mới về”
Thiên Ý liếc nhìn đồng hồ treo tường bất ngờ nghĩ:
Nãy giờ mình đi đã được một tiếng rưỡi rồi hả, lâu vậy luôn
“À do trên đường con gặp một chuyện nên về trễ ạ”
“Thôi đừng nói nữa mình đi vô ăn cơm đi con đói lắm rồi”
“Nhưng mà… nhưng.. “
“Thôi vô ăn cơm,ăn cơm”
Mẹ cậu thởi dài bó tay đành không truy hỏi nữa, coi như cho qua chuyện
Còn cậu thì thở phào nhẹ nhõm coi như chưa có chuyện gì vui vẻ hưởng thụ buổi tối tuyệt vời của mình vừa xem TV.
…
“Dạ thưa cậu chủ”
Người đàn ông mặc âu phục đen thở gấp hối hả quỳ một chân xuống sàn trước cửa phòng tắm chờ Tần Duy trả lời.
Thiếu niên bước ra với một chiếc áo tắm màu đen khoát trên người làm lộ ra một body cường tráng, cơ ngực vạn vỡ rắn chắc cùng với từng múi cơ hiện rõ cùng với những giọt nước từ chiếc cổ chảy xuống từng đường nét của cơ thể, làm ai nhìn cũng phải mê mụi.
Mái tóc đen rũ xuống cơ ngực ướt đẫm làm khuôn mặt cậu càng thêm cuốn hút và hoang dã.
Người đàn ông mặc âu phục đen liếc nhìn xuống phía dưới hoảng sợ không tin vào mắt mình, giữa hai bên chân của cậu là một cây gậy dài to, những gân xanh, tím nổi lên xung quanh gậy th*t cùng với bụi lông mu đen nhánh.
Đây không phải là kích cỡ của một con người, nó…nó còn to hơn của mình nữa
Người đàn ông sợ hãi quay mặt đi chỗ khác mà quên mất nhiệm vụ của mình khiến thiếu niên bực bội vì phải chờ đợi:
” Này ngươi vô đây để làm gì việc ta giao đã làm xong chưa mà còn rãnh rỗi ở đây”
“À dạ thưa cậu chủ chúng tôi đã có được thông tin mà ngài cần tìm rồi ạ”
Bản thông tin được đưa tới tay Tần Duy, cậu cần lấy và mở ra xem liền.
Ngồi xuống chiếc ghế sofa và đọc tài liệu, khuôn mặt trầm lạnh của thiếu niên bỗng tươi lên, cậu nhếch mép cười:
“Đúng là một điều thú vị nha”
Bên kia, Thiên Ý đang nằm trên giường nghịch điện thoại, cậu hắt xì liên tục khó hiểu cảm thấy điều không lành sắp xảy ra với mình.