Chương 8: Lên kế phục thù
Cùng lúc bắt gặp Từ Nhu đang đi đến chỗ hẹn thì đã gặp cậu, cô thấy cậu rất mệt mỏi một bên tay vẫn đang cầm con dao rọc giấy, cảm thấy bất an nên cô liền hỏi:
“Này không phải tớ kêu cậu chờ ở đó sao? sao cậu lại ở đây mà đâu ra con dao cậu cầm trên tay thế?”
Thiên Ý thấy cô lo lắng cho mình nên cũng không ngại mà kể lại câu chuyện cho cô nghe.
…
“Hả cậu bị một đám người lạ tấn công ư?”
“Cậu có sao không vậy?”
“Không sao, bọn chúng chưa làm gì được tớ hết”
“A mà nãy giờ cậu có ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng đâu đây không?”
“Rượu??? Không có”
“Hùmmmm…a nó phát ra từ người cậu đấy, chắc đây là pheromone của cậu rồi”
Thiên Ý nghe xong liền tò mò, cậu không biết pheromone của mình mùi ra sao nên khi Từ Nhu nói là mùi rượu thì cậu cũng khá bất ngờ:
“Này mùi pheromone của tớ ra sao thế?”
“Hùmm nó là một mùi rượu thơm dịu nhẹ có hơi cay và đắng như nó là loại rượu cường độ nhẹ nên không khó chịu chút nào, cảm giác như đang được nếm thử cánh hoa hồng tươi vậy”
“Theo như tớ đoán thì đây là rượu Viognier”
“Nhưng hồi nãy cậu nói mấy người đó đột nhiên cảm thấy cay mắt chắc là do cậu phóng ra quá nhiều pheromone nên vị nó khá đậm”
“Bù lại đối với những người thích uống rượu thì đối với họ lại rất thơm”
Nghe chuyên gia Từ Nhu tư vấn xong, cậu liền đứng hình, hoang mang
Hả mùi rượu ư, nhưng xưa giờ mình ghét nhất là rượu đó, đùa nhau à
Mà cậu lại cảm thấy tò mò một điểm là:
“Bộ cậu không bị pheromone của tớ làm ảnh hưởng à?”
“Ể, do tớ là beta mà nên có sao đâu”
Reng Reng
Chuông trường vang lên, Thiên Ý đành chấm dứt cuộc chuyện trò này để về lớp, nhưng trên đường về lớp thì Từ Nhu cứ than thở mãi
“Trời! tớ còn chưa kịp đi ăn trưa thì hết giờ”
“Haizzz đói quá”
“Thôi kệ đi”
“Tất cả tại bọn con gái lớp cậu đó, tự nhiên chắn đường người ta không cho đi qua, báo hại tớ phải chen vào đám đó để có thể đi ra đấy”
Nghe xong thì Thiên Ý đã nghĩ ra hiểu ra mọi chuyện
Không phải tự nhiên mình bị người ta tấn công mà đó là kế hoạch của một người nào đó.
Nhưng khi đang suy nghĩ ai là người chủ mu của câu chuyện thì liền nhớ đến Hoàng Linh
Cậu thầm nghĩ
Con b*tch đó hay lắm, dám lập lên kế hoạch để hãm hại ông
Muốn ông đây bị người khác làm nhục đến chết không được sống cũng không xong ư
Được lắm để xem ai sẽ thắng ai
Cậu nhếch mép cười và thong thả tính đến kế hoạch trả thù.
Đến trước cửa lớp, cậu tạm biệt Từ Nhu và nhẹ nhàng đi vào lớp
Gương mặt xinh đẹp của Hoàng Linh từ từ méo mó ra, cô tức giận nghĩ
Sao nó có thể về lớp một cách bình thường như vậy được
Bộ nó không bị đàn em của thiếu gia Trương chơi chết à
Không thể nào, không thể nào!
Thiếu gia sẽ không bao giờ để vụt mất thú vui của ngài được, đáng lẽ bây giờ thằng khốn này đã ngồi trong phòng wc khóc lóc muốn chết à.
Cô tức giận đập bàn, càng nghĩ càng thấy không phục, cô quyết ra về sẽ đi hỏi trực tiếp thiếu gia Trương.
….
Cô hùng hổ đi đến lớp của Trương Dịu Hưng, sửa soạn lại tóc tai rồi đi trực tiếp vào lớp:
“A thiếu gia Trương, tình cờ tôi đi qua đây gặp bạn sẵn tiện chào hỏi ngài luôn”
Trương Dịu Hưng chẳng thèm quan tâm đến cô ta, cậu cũng biết sẵn cô ta qua đây là muốn tìm cậu hỏi chuyện
Lòng kiên nhẫn của Hoàng Linh đã đến giới hạn, mặc dù cậu còn không thèm ngước mặt lên nhìn cô:
“Nhưng mà không phải trước đó thiếu gia và em đã bàn bạc với nhau là tiến hành theo đúng kế hoạch sao? Tại sao em thấy tên Hà Ly đó không bị gì hết vậy”
“… Bộ kế hoạch bị trục trặc vấn đề gì à?”
Trương Dịu Hưng không muốn nghe cô ta lảng vảng bên tai nên cố tình bật loa thật to để khỏi nghe cô nói
Hoàng Linh dùng bộ mặt dày 2 tất của cô ra bằng mọi giá phải biết được câu trả lời.
Vì cảm thất phiền phức quá nên Trương Dịu Hưng quyết định cho một câu tra lời tùy tiện:
“Tôi có làm”
Cô ta nhíu mày lại, nói thêm:
“Nhưng mà..”
Chưa nói hết câu, Trương Dịu Hưng đã buông điện thoại xuống, tay xoa thái dương, liếc nhìn cô ta mặt lạnh nói:
“Cô là cái thá gì mà có quyền sai bảo tôi hả?”
Hoàng Linh bỗng lạnh sống lưng, cô sợ hãi và rung rẩy:
“Tôi… tôi không có ý đó”
“Nể tình cô tìm cho tôi được một bé mèo con thú vị để chơi đùa, nên tôi sẽ tha cho cô lần này”
“Đừng coa đến phiền tôi nữa”
Trương Dịu Hưng đứng dậy, hắn xách cặp lên rời khỏi lớp, để lại Hoàng Linh với khuôn mặt đen như đít nồi.
…
Bây giờ Thiên Ý thì đang tận hưởng sự mềm mại của chiếc giường,thoải mái vươn vai cuộn tròn trong chăn và sẵn tiện đánh một giấc đến tối.
“Thiên Ý nhà hết nước tương rồi, con đi mua dùm mẹ đi”
Quả bông tròn lười biếng từ từ ngọ nguậy, Thiên Ý chui đầu ra với vẻ mặt say ngủ, đầu tóc cậu rối lên xù như tổ chim.
Cậu từ từ bước xuống giường và ra khỏi nhà.