Chương 125 - Duyên Nợ..!!
Chiều tối, anh chạy vào trong chòi..! Thấy vậy Nó làm thinh không nói
gì, nhưng không vì vậy mà anh giận quanh quẩn một hồi Nó lo cho con nên
hỏi:
– Tụi nhỏ đâu mà anh vô đây..??
– Gửi tụi nó cho ông
bà rồi, tụi nhỏ cứ đu bám quanh ba hỏi “ mẹ đi đâu rồi..”! Dỗ mãi mới
dịu đi, mua cho mỗi đứa một bộ đồ chơi rồi dụ tụi nó chơi với ông nội để ba đi kiếm mẹ nó mới chịu..!! Anh nói.
Nghe những lời nói của anh mà lòng Nó mềm nhũn, có người mẹ nào mà không thương con mình đâu..!!
– Về đi, tụi nhỏ đòi mẹ từ sáng tới giờ đứa nào cũng khóc mè nheo đòi mẹ
hết ak..!! Anh biết Nó mềm lòng nên cứ lấy tụi nhỏ ra để lấy cớ làm hòa.
– Về đâu chứ về cái nhà đó thì tôi thà ch*t đường ch*t chợ chứ không
về..! Tôi chịu đựng bao nhiêu năm qua, nhịn nhục bao nhiêu lần nhưng rồi đổi lại được gì..?? Sự khinh thường từ mẹ anh, sỉ nhục tôi đã đành còn
lôi cha mẹ tôi ra chửi..! Thử hỏi cha mẹ tôi từ nhỏ đã dạy anh em tụi
tôi “ Nghèo Cho Sạch, Rách Cho Thơm “ có đói có khổ cũng chưa ăn cắp ăn
trộm của ai một đồng, cũng không dạy con cái đi làm đĩ đi*m gì mà để bây giờ bị mẹ anh lôi ra sỉ vả. Anh biết là mẹ mình sai, bà quá lời khiến
Nó tổn thương nên không im lặng không nói gì..!
Thấy anh im lặng Nó lại tiếp tục nói:
– Còn bà ấy nói ngày xưa khi ông dẫn tôi về ra mắt đã không ưng tôi ngay
từ đầu rồi. Tôi lại càng thấy nực cười, trước khi tôi đồng ý lấy anh làm chồng tôi đã nói: cha mẹ hai bên đồng thuận ưng ý thì tôi mới chấp nhận theo anh, chứ tôi đâu phải đứa lụy tình ôm chân anh năn nỉ lạy lục anh
và người nhà anh chấp nhận cưới tôi về..! Nhà tôi cũng được cưới hỏi đầy đủ lễ nghi chứ chả phải tự dưng tôi vác vali về nhà anh ở không mà giờ
lại giở cái giọng đó ra với tôi cả..!
Con này ngày xưa cũng trai xếp hàng để xin cưới chứ chẳng phải thứ gái ế,
vớ được con bả thì tưởng nhặt được vàng..! Xin lỗi còn khó coi hơn cục
shit ngoài đường..! Nó trề môi khinh thường.
– Chứ tôi cũng có
khác gì bà..?? Ngày xưa thanh niên con gái theo tôi cũng có ít ak..?
Chẳng qua cái duyên cái số đưa đẩy gặp bà, giờ có con cái đề huề hết
rồi.. làm gì cũng phải chín chắn nghĩ đến con cái nữa chứ..! Vợ chồng
đến được với nhau là cái duyên nhưng ở được với nhau không thì là cái
nợ..! Đâu phải muốn bỏ là bỏ được..??
– Tôi không cần biết, tôi
nói rồi từ giờ trở đi đừng hòng tôi sống trong cái nhà đó nữa..! Chẳng
phải bàn muốn tôi cùng cha mẹ tôi quỳ xuống xin lỗi bà mới để tôi ở
trong nhà đó sao..?? Tôi không quỳ, mẹ tôi cũng chẳng làm gì sai mà phải quỳ cả..! Làm sao đó thì làm, cùng lắm thì ly hôn..! Tôi cũng từng suýt ch*t một lần rồi, còn chuyện gì mà con này không dám nữa chứ..!
– Nhưng mà không ở nhà đó thì con cái nó ở đâu..? Muốn gì cũng phải nghĩ đến tụi nhỏ đã chứ..! Anh nói Nó.
– Con nít nó chẳng cần gì nhiều đâu..? Chỉ cần một gia đình hoàn chỉnh,
có cha có mẹ ở bên thì dù một túp lều nó cũng hạnh phúc rồi..! Tôi cũng
đã nói với anh bao nhiêu lần là tôi không ngại khổ, không ngại khó tôi
chỉ sợ chồng tôi không thấu hiểu không che chở cho vợ con thôi..! Nó trả lời chồng, như một lời khẳng định với chồng trước tới nay Nó vẫn chỉ
cần như vậy..!
Anh gật đầu ra chiều đã hiểu, thở ra một hơi:
– Đi về…! Lo cho hai cục nợ ở nhà nữa, đời tôi có ba cục nợ… hết vợ rồi tới con..!
Nó bật cười trước câu nói đùa vô tri từ chồng, cảm ơn anh vì đã chọn ở bên cạnh Nó cùng các con..!