Chương 7: Em vợ trên trời rơi xuống
Nghe được giọng của Bạch Dĩ Thần in ỏi dưới tầng, Lục Tử Anh nhanh chóng gác lại công việc vẽ tranh dang dở, chậm rãi bước từng bậc thang xuống phòng khách.
Trình Chí Viễn hôm nay lại ngang nhiên dọn hết tất cả vali mang đến nhà cô.
– “Cái gã này, định đến ở nhà chúng ta đấy chị.”
Bạch Dĩ Thần lập tức mách lẻo.
– “Này, gọi bạn gái anh là chị thì chú phải gọi anh là anh rể mới đúng đấy!”
Ngay lập tức, Bạch Dĩ Thần vớ lấy chiếc gối gần đó ném vào người hắn.
– “Ai là em vợ của anh, mau biến đi.”
Nhìn thấy vali đồ đạc mà Trình Chí Viễn mang đến, Lục Tử Anh lại được một phen tức giận.
– “Anh bị điên rồi đúng không? Ai cho phép anh tự tiện vậy hả?”
Chị em nhà này tính cách y như nhau, hở một chút là nổi cáu. Trình Chí Viễn thở dài, đi đến nịnh nọt cô, nhưng đã bị cô hất tay từ chối.
Hắn thở dài, nhỏ giọng nói.
– “Anh suy nghĩ lại rồi, anh sẽ đến đây sống cùng em. Dù sao trách nhiệm cũng có phần của anh. Trước đó, có thể là anh sai, em đừng giận nữa mà!”
Bạch Dĩ Thần bật cười khinh bỉ, lên tiếng chế nhạo.
– “Đúng là mặt trời mọc đằng Tây rồi.”
Trình Chí Viễn liếc mắt lườm cho cậu ’em vợ’ lúc nào cũng hay xen vào những tình huống quan trọng. Lại còn giương đôi mắt khiêu khích nhìn hắn nữa chứ!
– “Chị, em gọi cảnh sát nhé!”
Hắn trừng to hai mắt nhìn Bạch Dĩ Thần.
– “Này,…”
Còn chưa nói hết câu, Bạch Dĩ Thần đã lập tức lao đến tóm lấy cổ áo của hắn, đấm một cái thật đau vào mặt khiến hắn ngã lăn ra sàn. Không những thế, Bạch Dĩ Thần còn không có ý định buông tha cho hắn, cậu ta tiếp tục đấm thêm vài cái nữa để hạ giận. Trình Chí Viễn vẫn để mặc cho cậu ta cứ vậy mà đánh mình, không một chút phản kháng.
– “Dĩ Thần, em mau dừng lại đi! Đủ rồi!”
Lục Tử Anh nhanh chóng đi đến kéo lấy Bạch Dĩ Thần ngăn cản, nếu còn để cậu ta ra tay tiếp chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn.
A!
Trong lúc bất cẩn, Bạch Dĩ Thần lỡ tay hất tay Lục Tử Anh ra khỏi người mình, hành động này vô tình khiến cô mất thăng bằng ngã ra sàn, cơn đau dưới bụng truyền đến âm ỉ, sắc mặt Lục Tử Anh trở nên trắng bệch, hai tay ôm lấy bụng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
– “Anh Anh!”
– “Chị!”
Cả hai người đàn ông hốt hoảng, dừng hẳn việc đánh nhau nhanh chóng chạy đến.
– “Bụng, bụng của tôi đau quá!”
Lục Tử Anh khó khăn nói ra từng chữ một.
Nhận biết có chuyện chẳng lành, Trình Chí Viễn lập tức bế lấy cô ra xe, đưa đến bệnh viện gần nhất.
Ngồi trước phòng cấp cứu, hắn chỉ biết dán chặt đôi mắt vào cánh cửa lớn đang đóng chặt, trong lòng không khỏi lo lắng, hai bàn tay nắm chặt vào nhau. Hắn rất sợ cô xảy ra chuyện, nếu không phải hắn đến gây phiền phức thì cô cũng không xui xẻo xảy ra chuyện này. Tất cả đều là lỗi của hắn.
– “Vừa lòng chưa hả? Mọi chuyện cũng là vì anh. Nếu anh không xuất hiện trong cuộc sống của chị tôi, thì chị ấy đã không ra nông nổi như bây giờ. Họ Trình kia, chị tôi có mệnh hệ gì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Bạch Dĩ Thần vẫn không quên đổ hết trách nhiệm lên người Trình Chí Viễn, tức giận đi đến chỗ hắn mắng một trận.
Lệ Mỹ Kỳ sau khi nghe được chuyện vội vã chạy đến, nhìn thấy Bạch Dĩ Thần đang trách móc Trình Chí Viễn, cô bạn nhanh chân tiến đến giải quyết.
– “Gì vậy? Đến tận bệnh viện vẫn còn cãi nhau à? Hai người bao nhiêu tuổi rồi vậy hả? Không phải vì hai người, cậu ấy đang yên đang lành lại xảy ra chuyện sao? Đàn ông đúng là chẳng tốt đẹp gì cả.”
Câu cuối cùng, ánh mắt ghét bỏ của cô bạn phút chốc chuyển lên người Trình Chí Viễn.
– “Này, chị đã hỏi rõ ràng chưa mà mắng lung tung vậy hả? Người chị nên mắng là tên mặt mài sáng sủa mỗi tội vô sỉ, thiếu trách nhiệm này đấy! Không phải tôi đâu.”
Bạch Dĩ Thần khó chịu lên tiếng giải thích.
Từ đầu đến cuối Trình Chí Viễn đều giữ trạng thái im lặng, mặt kệ hai con người trước mặt đang tranh nhau cãi vã, đùng đẩy trách nhiệm cho hắn. Điều hắn lo lắng nhất chỉ có một, chính là Lục Tử Anh.
Trên đường đến bệnh viện cô cứ nắm lấy tay hắn, còn căn dặn hắn nhất định phải cứu lấy con cô, những lời nói khi đó của cô đã chạm đến trái tim hắn, chạm đến một chút lương tâm còn sót lại của hắn. Ngay từ đầu, hắn đối với cô như vậy, hắn thật sự đã sai rồi!
Chờ gần hai giờ đồng hồ, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng đã tắt, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Trình Chí Viễn cùng hai người Bạch Dĩ Thần và Lệ Mỹ Kỳ chạy đến, gấp rút thăm hỏi tình hình bệnh nhân.
– “Bác sĩ, cô ấy làm sao rồi ạ?”
Trình Chí Viễn lo lắng hỏi.
– “Xin hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?”
Vị bác sĩ già đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, hỏi.
– “Là tôi, tôi là em trai của chị ấy.”
Bạch Dĩ Thần đẩy hắn sang một bên, chen lên phía trước, nhanh nhẹn đáp.
– “À, xin cứ yên tâm, cô ấy đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, sức khỏe không sao cả, đã qua cơn nguy hiểm rồi.”
Vị bác sĩ ôn tồn đáp.
– “Vậy, còn đứa trẻ thì sao?”
Trình Chí Viễn lên tiếng hỏi.
– “Không sao, chỉ là động thai, rất may là đứa trẻ vẫn an toàn. Đừng lo, bây giờ cô ấy đang cần nghỉ ngơi, không sao cả.”
Thông báo tình hình của bệnh nhân cho người thân xong, vị bác sĩ cũng đã đi khỏi. Cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm, ít ra cũng giảm đi được một phần nổi lo từ nãy đến giờ.
– “Không còn chuyện của anh nữa, anh về được rồi. Ở lại thêm một giây phút nào, nhìn càng chướng mắt hơn.”
Bạch Dĩ Thần cau có, khó chịu nhìn hắn, mỉa mai đáp.
– “Tôi đi đâu cậu quản được chắc? Đúng là ấu trĩ, mau tránh ra!”
Trình Chí Viễn ném cho cậu ta một cái nhìn sắt lạnh, rồi lật đật bỏ đi trong sự phẫn nộ của Bạch Dĩ Thần.
– “Tên khốn đó đang nói gì vậy? Anh ta cả gan dám…”
– “Cậu cứ ở đây lèm bèm tiếp đi, tôi đi tìm Tử Anh.”
Lệ Mỹ Kỳ không thèm quan tâm nữa, nối tiếp bước chân của Trình Chí Viễn rời đi sau đó.
– “Hai người này, sao có thể bỏ mặc tôi vậy hả?”
Ngồi trong phòng bệnh, hắn cứ bám lấy Lục Tử Anh một chút cũng không rời, hắn nắm lấy tay cô, cẩn thận hôn lên nó, thi thoảng còn sờ đến chiếc bụng đang ngày một lớn dần, cảm nhận từng cử động nhỏ của đứa trẻ tinh nghịch kia. Trong lòng hắn dấy lên một cảm xúc rất lạ, rất hạnh phúc.
Lục Tử Anh cuối cùng cũng đã tỉnh, cô im lặng nhìn hắn đang chăm chú quan sát chiếc bụng của cô, bàn tay ấm áp của hắn chạm vào khiến cô cảm nhận rất rõ. Nhìn hình ảnh này, trái tim của cô lại bất giác loạn nhịp, lại vô tình liên tưởng đến một gia đình nhỏ… Đáy mắt Lục Tử Anh gợn lên ý cười.
– “Em tỉnh rồi.”
Trình Chí Viễn mỉm cười nhìn cô, đáp.
Hắn đã thức suốt một đêm qua để trông cô, đến chợp mắt cũng chẳng dám. Hai người còn lại đã về nhà chuẩn bị cho cô một ít quần áo và một vài thứ đồ dùng cần đến. Có lẽ, bọn họ cũng đang trên đường đến đây.
– “Con sao rồi? Không sao chứ?”
Cô lo lắng hỏi.
– “Ừ, rất khỏe.”
Trình Chí Viễn dịu dàng đáp.
Lúc xảy ra chuyện cô rất sợ, sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ. Bây giờ nghe hắn nói, cô đã thấy yên tâm hơn rất nhiều.
– “Sao anh lại ở đây? Dĩ Thần và Mỹ Kỳ đâu?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
– “Bọn họ đã về rồi, anh ở đây chăm sóc cho mẹ con em thì có gì không tốt. Anh mới là bố của đứa bé, là bạn trai của em. Những chuyện này vốn dĩ anh phải lo.”
Trình Chí Viễn cẩn thận dìu cô ngồi dậy, không quên rót cho cô một cốc sữa nóng, cẩn thận thổi nguội, bón từng thìa nhỏ cho cô.
– “Không cần đâu, tôi sẽ tự làm.”
Lục Tử Anh đưa tay ngăn cản, hời hợt trả lời.
– “Trước kia những chuyện này…”
Giữa ngay lúc này đây hắn không nên chọc giận cô, cô muốn như thế nào tùy ý cô quyết định là được. Hắn chỉ cần cô không đuổi hắn, cho hắn ở lại bên cạnh là đã đủ lắm rồi.
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của Lục Tử Anh, hắn cũng nhanh chóng ngoan ngoãn nghe lời hơn.
– “Được, được. Nghe theo em hết, tất cả đều nghe theo em.”
Sau khi Lục Tử Anh ngủ, hắn mới yên tâm mà ngả lưng ra sofa. Cả đêm thức trắng để chăm sóc cô, bây giờ hắn mới được ngủ một giấc trọn vẹn.
Ở một nơi khác, hai con người nào đó vẫn thong thả chuẩn bị bữa tối mang đến bệnh viện cho cô. Lệ Mỹ Kỳ bận rộn chuẩn bị cơm tối, và một ít hoa quả cắt tỉa gọn gàng cho vào hộp, một ít cháo thịt băm nhuyễn để tẩm bổ cho cô, dần dần ra dáng một người phụ nữ đảm đang cũng nhờ vào Lục Tử Anh.
Còn một người khác, bộ dạng lười biếng thả người trên sofa, bị mê hoặc bởi một chương trình truyền hình đầy kích thích.
– “Bạch Dĩ Thần!”
Có tiếng từ phòng bếp truyền đến, nhưng có lẽ tiếng ồn từ tivi đã lấn át đi nên người ngồi trên sofa vẫn không thấy động tĩnh.
– “Này, Bạch Dĩ Thần!”
Âm thanh lần này so với lần trước còn to hơn gấp hai lần.
– “Đến ngay đây!”
Bạch Dĩ Thần hậm hực tắt vội tivi, xỏ dép vào chân rồi lật đật chạy xuống phòng bếp.
– “Chị Lệ, chị gọi gì thế ạ?”
Lời nói cùng sắc thái không mấy hợp tác vang lên.
– “Cậu có biết thế nào là phụ giúp người khác không? Mọi chuyện cứ trông chờ vào tôi thì đến bao giờ mới xong đây?”
Lệ Mỹ Kỳ cau mày, hậm hực đáp.
– “Không biết, từ nhỏ tôi đã quen ăn uống có người hầu hạ rồi. Ba cái chuyện bếp núc này tôi không biết đâu. Còn nữa nha, chị là phụ nữ, phụ nữ phải biết nấu nướng như vậy mới mau có người rước, có biết chưa?”
Lệ Mỹ Kỳ bị con người ngang ngược này chọc cho một phen mắt nổ đôm đốp, lập tức ném luôn củ cà rốt vào người gã, gằn giọng cảnh cáo.
– “Tôi cho dù có không ai rước đi chăng nữa cũng không đến phiên cậu. Bạch Dĩ Thần, loại đàn ông suốt ngày lêu lổng như cậu có cho tôi cũng không thèm. Giờ thì phiền cậu, tránh sang một bên để tôi làm việc.”
Bạch Dĩ Thần mỉm cười khoái chi nhìn người chị ngang hông bị mình chọc cho phát cáu.
– “Tính nóng thế không biết. Được rồi, tôi phụ chị là được chứ gì. Nào, chị muốn tôi phải làm sao đây?”
Lệ Mỹ Kỳ lườm cậu ta một cái, giật luôn củ cà rốt trên tay Bạch Dĩ Thần, hời hợt trả lời.
– “Không cần nữa, tay chân tôi vẫn còn hoạt động bình thường.”
Nói rồi Lệ Mỹ Kỳ lại leo lên một chiếc ghế gần đó, có lẽ vẫn còn quá thấp để với lấy món đồ trong tủ, cô bạn kiểng chân hết mức có thể mới nắm lấy được một chiếc hộp.
– “Này, chị cẩn thận đấy! Kẻo lại ngả ra…”
A!
Miệng quạ của Bạch Dĩ Thần vừa mở, ngay lập tức đã gặp vận xui xẻo, Lệ Mỹ Kỳ trật chân mất thăng bằng. Cũng may, Bạch Dĩ Thần đón lấy kịp thời, bằng không cô bạn đã ngả ù ra sàn gạch.
Ở khoảng cách này, bốn mắt đối diện nhau cực kỳ gần, đến hơi thở của đối phương cũng cảm nhận rất rõ. Hai má Lệ Mỹ Kỳ đỏ bừng, luống cuống ngồi dậy, Bạch Dĩ Thần gãi đầu ngượng nghịu, lập tức tìm một chuyện khác để xoa dịu bầu không khí này.
– “Chị sau này cẩn thận chút, tôi chợt nhớ ra phải ra ngoài mua ít đồ. Tôi, đi đây.”
Khi Bạch Dĩ Thần đi khỏi, Lệ Mỹ Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, tiện thể đưa tay lên má, vỗ vỗ vài cái chấn chỉnh tâm trạng.
– “Lệ Mỹ Kỳ, mày làm sao vậy? Cậu ta còn rất nhỏ. Đến một cậu nhóc mày cũng có cảm giác này được cơ à? Làm sao thế này!”