Lai Như Phong Vũ - Chương 7 - Chỉ thiếu một ngày
[ A Cố, cha nương biết những năm qua ép con luyện tập, khiến con mất đi
tuổi thơ của một đứa trẻ, có lẽ cũng từng khiến con ghét chúng ta, cho
rằng chúng ta không yêu thương con…
nhưng không phải. Chúng ta
thật sự, vô cùng vô cùng yêu thương A Cố. Chúng ta không muốn thấy con
tương lai phải chịu khổ ở Thánh Thổ, vì thế nên ép con phải trở thành
một người hoàn hảo, tự lập trước khi con lớn lên, trước khi quá muộn…
Mấy tên tu sĩ ta mời về đều nói con không có cơ duyên tu luyện, đến đó sẽ
thành phế vật nên chúng ta buộc phải dạy mấy thứ khác cho con, ít ra
không thể tu luyện nhưng cũng có chút tài mọn sẽ không bị ức hiếp.
Trong này là kiếm pháp Mạc gia ta, có cả lương khô và nước uống. Trong thời
gian hai tháng này con nhất định phải học xong bộ kiếm pháp này. Ta sẽ
đưa mọi người đi khỏi Mạc phủ, sau khi con luyện thành…đừng cố tìm
chúng ta, hãy rời khỏi Mạc gia, lập tức đến Thánh Thổ, Thập Đỉnh Phong,
sẽ có người an bài chu toàn.
Thanh kiếm treo bên trong là Thiên
Vũ kiếm đã theo cha suốt mấy chục năm nay, cha tặng lại cho A Cố xem như quà từ biệt. Mệnh của con để đảm bảo không có bất trắc, không được đợi
đến mười tám tuổi, phải rời đi ngay trước khi quá muộn, ép con rời đi
trước bốn năm, mong A Cố đừng trách cha, nương.
Thập Đỉnh Phong
là môn phái uy danh nhất Thánh Thổ, đến đó rồi nhớ phải cẩn trọng sống
thật tốt, không cần lo cho chúng ta. Nếu có thể nghịch thiên cải
mệnh…A Cố, nhớ phải về thăm chúng ta đấy. Mạc gia mãi mãi yêu thương
ngươi, A Cố của chúng ta…]
….
Nhiều năm về trước, Mạc gia sau một năm đến Đô thành, Vân Phi hạ sinh nữ hài
đầu tiên lấy tên là Mạc Vân Hà, chữ lót là họ của mẹ, Hà trong thiên hà
vì sao.
Sau đó thêm hai năm hạ sinh nhị tiểu thư, vì mệnh cách định sẵn phải xa nhà, liền lấy tên Mạc Cố, Cố trong cố nhân.
Lại thêm ba năm, cuối cùng cũng có một tiểu công tử nối dõi tông đường,
nhưng sức khỏe lại yếu ớt bệnh tật, tên gọi là Mạc An Hạ, An trong bình
an, Hạ trong nhàn hạ.
Mạc Vân Hà từ nhỏ theo chân mẹ đòi học vũ
đạo, ca hát nhảy múa. Tinh thông cầm, kì, thi, hoạ. Phải nói là tài sắc
vẹn toàn. Là trưởng tỷ vừa ôn nhu lại dịu dàng.
Mạc Cố lại tinh
nghịch hơn, theo chân cha học võ bảo vệ đại tỷ xinh đẹp cùng đệ đệ yếu
ớt. Trong kiếm pháp lại được Mạc Bắc Ly khen ngợi là thiên phú dị bẩm,
binh thao võ lược.
Mạc An Hạ không giống cha, cũng không giống
mẹ, mang nét thư sinh ốm yếu. Đến y quán điều trị thân thể, đồng thời
học y trị bệnh, liền trở thành đồ đệ cưng của Dược lão.
Điều đáng nói ở đây là nhị tiểu thư Mạc gia bị phụ mẫu quản rất nghiêm. Lúc nhỏ
có phần cưng chiều hết mực nhưng khi nàng lên 7 tuổi thì Mạc Bắc Ly bắt
đầu dạy võ cho nàng, dạy nàng ta đạo đức lễ nghĩa, đối nhân xử thế.
Cầm, kì, thi, hoạ, thiên văn địa lý, tinh thông y dược, kiếm pháp, tiễn
pháp, bày binh bố trận, chơi cờ, đá cầu…hầu như tất cả những gì có thể dạy, Mạc Bắc Ly đều không bỏ sót. Đúng vậy, đối với một đứa trẻ vô cùng khắc khổ.
Cũng từ đó, nàng ta bị giữ chân trong tiểu viện phía
sau, không thì là ngọn núi hoang ngoài thành. Hầu hết thời gian đều ở
bên cạnh Mạc Bắc Ly cùng Mạc Phong luyện tập, đương nhiên là trừ giờ
ngủ.
Cả Đô thành, ngoại trừ người trong phủ, kẻ có thể nhìn thấy nhị tiểu thư Mạc phủ trưởng thành đều có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói đến Mạc Phong, y vốn không phải con ruột Mạc gia. Năm Mạc Cố tám tuổi,
nàng khóc lóc ở tiểu viện, không chịu luyện tập trốn đi chơi, đòi bạn
bè. Khóc đến độ tê tâm liệt phế, Vân Phi kìm lòng không được mà rầu rĩ
một thời gian dài.
Vân Phi đối với chuyện này vô cùng đau lòng,
có một hôm đi trên đường tình cờ gặp một đứa trẻ ăn mặc rách rưới hỏi
qua mới biết y lưu lạc tha phương, mồ côi cha mẹ.
Thấy đứa trẻ
đáng thương này tầm tuổi nữ nhi nhà mình bèn đưa về nhà thu nhận làm
nghĩa tử, bầu bạn cùng Mạc Cố ở tiểu viện, lấy tên là Mạc Phong, phong
nghĩa là gió, nói gọn là lúc Vân Phi thấy hắn là lúc trời nổi gió to
ngoài đường.
Từ đó hai người như hình với bóng, ngày ngày luyện
võ, đọc sách, đi săn, cùng nhau học tập, cùng nhau trèo tường, cùng nhau chịu phạt…
Mạc Bắc Ly từng nói rằng đợi nàng ta lên 14 tuổi sẽ nói cho nàng ta một bí mật, đồng thời truyền lại kiếm pháp gia truyền
cho nàng.
Cũng từ đó, Mạc Cố luôn háo hức chờ đợi cái năm sinh
thần 14 tuổi, lại không biết đó chính là thời gian cuối cùng Mạc Bắc Ly
để nàng ở Mạc gia.
Từng chuyện, từng chuyện một đều được viết lại trong xấp giấy gói gọn, bao gồm cả mệnh của nàng.
Mệnh sao?
Thứ này có đáng tin hay không? Tại sao con người sinh ra lại có mệnh? Rõ
ràng từng bước, con đường mình lựa chọn đều tự thân quyết định, vậy tại
sao lại có mệnh?
“Tại sao…?”
Mạc Cố không biết, cũng không có ai trả lời cho nàng biết.
Trong căn mật thất chiếu sáng vài ngọn đèn hiu quạnh, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có một mình Mạc Cố ngồi đó, cuộn mình trong góc nhỏ âm
thầm tiêu hoá những gì mình đọc được.
Không có tiếng gào khóc,
không nháo cũng không làm bất cứ gì. Bả vai nhỏ bé thỉnh thoảng run run
một chút, kèm theo tiếng nấc nức nở, thanh âm bị đè nhỏ đến lạ.
Vốn dĩ Mạc Bắc Ly đợi nàng đón xong sinh thần sẽ đưa cả nhà Mạc gia rời đi. Mạc Cố sau khi ra ngoài không tìm được người ắt sẽ ngoan ngoãn đến
Thánh Thổ.
Nào ngờ…chỉ cần đợi qua ngày hôm nay, một ngày nữa
thôi…Rõ ràng chỉ cần một ngày đoàn tụ cuối cùng nhưng ý trời lại trêu
người…
Chung quy vẫn là không đợi được!