Chương 28: Thân tín
“Mạc tướng quân, xin dừng bước.”
“Công công có chuyện gì sao?”
“Bệ hạ sắp xếp chỗ ở trong cung cho người rồi, một lát nữa sẽ có nô tỳ dẫn người đi. Còn có, tối nay bệ hạ mời người đến thư phòng có chuyện riêng muốn nói.”
“Ta biết rồi, đa tạ.”
“Không dám, lão nô xin cáo lui.”
Đợi vị công công cùng mọi người đi rồi, Mạc Cố chạy ra gọi hai vị tướng quân lại.
“Hai vị tướng quân, chậm đã.”
“A, đại tướng quân, người có gì muốn căn dặn chúng ta sao?”
“Hai vị là bằng hữu của cha ta, cũng là trưởng bối của ta. Sau này không có người ngoài có thể gọi ta là A Cố.”
“Đại tướng quân chính là đại tướng quân, trong mắt chúng ta ngươi cũng giống như ngài ấy vậy.”
Mạc Cố thấy khí thế bừng bừng của bọn họ, haha hai tiếng thoả hiệp.
“Được rồi, tùy hai vị vậy, lần này ta lại muốn nhờ hai vị giúp ta một việc…”
“Đại tướng quân có việc gì cứ nói, có thể giúp được chúng ta tuyệt sẽ không chối từ.”
Mạc Cố nhìn sang Tư Mã Kỳ vẫn còn bám đuôi, ra hiệu y đi chỗ khác. Mạc Phong như cũ đứng đó nhìn bóng lưng ai đó rời đi, đắc ý cười một cái.
“Giúp ta tra rõ việc này….”
Cả bốn người đứng một góc ngoài đại điện, cứ thế chụm đầu lại xì xầm một hồi lâu, không biết nói chuyện gì mà chốc chốc hai vị tướng quân kia lại tức giận rồi ngạc nhiên, sắc mặt cứ thay đổi liên tục.
Buổi chiều Mạc Cố ung dung đi dạo một vòng lớn trong hoàng cung. Đến tối sau khi dùng bữa xong thì đến thư phòng của hoàng thượng.
“Bệ hạ có chuyện gì muốn nói với ta?”
Thái độ Mạc Cố dửng dưng như ở nhà, vừa đến đã ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, thong thả rót ly trà uống.
Vừa nhâm nhi tách trà nàng lại vừa rảnh rỗi châm chọc.
“Ây da, trà của hoàng đế đúng là có khác nha.”
La Kỳ buông tấu chương xuống, ngồi đó bất lực thở dài.
“Chuyện năm đó của chúng ta chắc ngươi cũng nghe nói rồi đi, nếu không ngươi sao lại giữ cái thái độ đó với ta chứ.”
“Có nghe qua, bệ hạ là tình địch của cha ta, à không, nương ta cũng đâu có thích ngài, sao lại nói là tình địch được.”
Mạc Cố nói xong lại không nhịn được cười haha, có chút sảng khoái trong lòng.
“Haiz, chuyện năm đó là ta sai, ép bọn họ đến mức phải bỏ đi đến tận Đô thành xa xôi…”
“Không sao, ta thấy họ ở Đô thành sống rất tốt, rất vui vẻ lại hạnh phúc.”
“Nhiều năm nay ta trao đổi thư từ với phụ mẫu ngươi, họ cũng đã chịu tha thứ cho ta rồi, ngươi cũng đừng giữ thái độ đó với ta nữa.”
Đang nghe, Mạc Cố bỗng bật thẳng lưng dậy, nét mặt kinh hãi.
“Người có viết thư cho họ!?”
La Kỳ lại nhàn nhã nhìn nàng có chút khó hiểu:
“Đúng, sao ngươi lại ngạc nhiên như vậy?”
Chuyện này không phải hiển nhiên từ lâu rồi sao. Phu thê Mạc Bắc Ly vậy mà giấu nhẹm không cho ai biết.
“Không phải trừ quốc sư ra không có ai biết tung tích của cha ta sao?”
“Quốc sư vốn thân thiết với chúng ta, đương nhiên là có nói lại cho ta biết. Nhưng mà cũng chỉ hai người chúng ta thôi. Thư từ cũng rất cẩn thận. Tuyệt đối không lộ ra ngoài.”
“…”
“Sao vậy, ta và quốc sư mấy năm qua cũng đâu có nói với ai…”
Mạc Cố ngưng trọng, sắc mặt lạnh đi vài phần.
“Bệ hạ, người có từng nghĩ tới tại sao cha ta lui ẩn nhìu năm, Hắc Thủy Cát không tìm thấy tung tích sao đột nhiên bây giờ lại tìm được mà ra tay không?”
“Ý ngươi là nói ta và quốc sư tiết lộ chuyện này ra ngoài!? Hoang đường!!”
La Kỳ đột nhiên bị nghi ngờ như vậy, nghĩ cũng không nghĩ, tức giận đập bàn.
Mạc Cố ”chật” một tiếng, nhìn hoàng đế khinh bỉ.
“Hừ, ta biết người thích a nương của ta nên đương nhiên là không phải, hơn nữa nếu các người thật như vậy thì mười bốn năm trước đã làm rồi còn chờ gì đến bây giờ.”
La Kỳ ngồi thẳng lưng lại, ho khan mấy tiếng. “Khụ, xem như ngươi thông minh.”
Mạc Cố bày ra vẻ mặt đương nhiên rồi lại nói tiếp.
“Ta chỉ muốn hỏi, trừ ngài và quốc sư có còn ai biết tung tích của Mạc gia ở Đô thành hay không?”
“Không có, ta và quốc sư đều là thân tín của của phụ mẫu ngươi đấy.”
“Thân tín? Mặc kệ là thân gì, chuyện hệ trọng, ngài và quốc sư suy nghĩ kĩ lại đi… nếu không còn chuyện gì thì ta đi đây.”
“Ngươi chậm đã, chuyện này ta ắt sẽ tra rõ. Gọi ngươi đến là ta muốn xác nhận lại. Đổng Bắc quốc thật là chủ mưu phía sau sao?”
“Ta đảm bảo, tin tức này do Cát chủ nói, ta cũng đã phái người xác nhận lại rồi.”
“Đã phái người đi tra? Ai? An Văn tướng quân sao?”
Mạc Cố hơi đảo mắt, gật đầu.
“Ngươi cũng thật là, nhân chứng cũng bị ngươi thủ tiêu rồi. Hiện tại muốn vạch trần chúng cũng không được.”
“Chuyện này ngài không cần lo. Ta tự có cách nghĩ khác.”
“Cách gì?”
“Ngài đoán xem.”
“…”
“Nếu không còn chuyện gì thì ta đi đây.”
“Được rồi, được rồi, ngươi đi đi. Rảnh rỗi thì đến chỗ hoàng hậu trò chuyện với nàng một chút, nàng ấy nhắc ngươi hoài.”
“Hoàng hậu thì liên quan gì đến ta?”
“Ngươi không biết sao?”
“Không!”
“Haiz…, phu thê bọn họ thật là…, nàng ấy là biểu muội của mẹ ngươi, Vân Phỉ.”
“Ừm, ta biết rồi, có tâm trạng thì ta sẽ đi xem thử.”
“…” Đi nhận người thân con đòi có tâm trạng!
Mạc Cố ra ngoài rồi, La Kì mới bất lực ngồi thở dài, đứa nhỏ này tính khí sao lại giống hệt cái tên khó ưa Mạc Bắc Ly. Mới gặp nàng ta một ngày đã thở dài bao nhiêu cái rồi?