Chương 11: Tiểu Nương
“Được rồi, đừng nhìn nữa, mau xếp thành hàng ngang.”
Người này tuổi còn trẻ, hẳn là tầm hai mươi tuổi. Thân hình hắn có chút đường nét cao lớn của nam nhân trưởng thành. Nét mặt y từ đầu đến cuối đều không bộc lộ chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhìn một lúc, Mạc Cố chắc chắn được một điều, tên này trong Hắc Thủy Cát địa vị vô cùng thấp lại sống không mấy tốt đẹp.
“Được rồi, tự đọc tên của mình đi.”
Tên nam nhân đầu hàng tự giác nói lớn: “Mọi người gọi ta là Xung ca.”
Tên thứ hai: “Ta là Ngô Hào “
….
Cứ thế bảy tên nam nhân khỏe mạnh bình thường lần lượt là Xung ca, Ngô Hào, Tam An, Bích Long, Hàn Điền, Lý Hổ, Bạch Cổn.
Sáu đại thẩm Thất nương, Lý San, Cửu nương, Lưu đại nương, Đỗ Nhị thẩm, Kha thẩm.
Bốn đại bá lớn tuổi là Ngô bá, Đỗ bá, Hiên bá, Lục bá.
Một nam hài tiểu Anh và một nữ hài tiểu Hồng.
Cuối cùng là cục ăn mày lấm lem nhỏ gầy.
“Ta…ta không có tên.”
“Nếu không có tên thì gọi ngươi là Khất Cái”. La Du cũng không có suy nghĩ tùy tiện nói luôn cho đỡ mất thời gian.
“Ấy ấy, ai lại gọi con nhà người ta như vậy.” Tên thư sinh tên Tam An vốn là người đọc sách nghe không lọt tai liền ngứa ngáy lên tiếng.
Ủa
Không đợi người khác húng hắn, Tam An kia lại nói.
“Hay gọi ngươi là… tiểu Nương nha. “
“…”
Đám người đứng trong hàng nghe xong giật giật khóe miệng.
Ngô Hào: “Ngươi có phải người đọc sách không đó.”
“Không sao, không sao, mọi người gọi ta là gì cũng được, dù sao trước giờ cũng không có ai gọi ta bằng tên cả.”
Tiểu khất cái cười cười xua tay, vừa nói vừa cuối mặt xuống, giọng hơi nhỏ nhưng mọi người đều nghe rõ ràng.
Cả đám nghe xong đều thở dài. Trong lòng không khỏi cảm thán đứa nhỏ này cũng thật khổ.
“Được rồi, Lưu đại nương, Đỗ nhị thẩm qua kia phơi quần áo. Xung Ca, Ngô Hào đem mấy thứ kia vào bếp. Cửu nương, Thất nương vào bếp nấu ăn.”
“Trước tiên cứ như vậy, còn lại theo ta đến chỗ ở của các ngươi dọn dẹp.”
“Tư Mã Kỳ, đưa bọn họ tới nhà bếp.”
Thiếu niên Tư Mã Kỳ trông nhỏ tuổi hơn La Du, vừa gầy vừa mảnh, từ ngã rẽ hành lang đi ra, có lẽ là do đám hắc y gọi ra giúp đỡ.
Đánh giá sơ qua ngoại trừ khuôn mặt, vóc dáng thì y phục hay thân phận có lẽ đều giống nhau. Cái mặt thì không có đơ như ai kia mà lại tươi cười rạng rỡ, hơi giống trẻ con.
“Cuối cùng cũng có vài người bình thường nha, hơn chục năm ở với đám sát thủ chán chết đi được.”
La Du kia tưởng như không cảm xúc vậy mà lại biết cau mày.
“Ngươi làm tốt việc của mình đi, cẩn thận cái miệng của mình.”
Nói xong La Du ra hiệu cho đám người theo mình, còn lại Tư Mã Kỳ đưa đến nhà bếp.
Dẫn đám người đi vào bên trong, đến một cái phòng lớn trông cũng rộng rãi chỉ có điều bụi bặm lộn xộn.
“Từ hôm nay đây sẽ là chỗ ngủ của các ngươi. Tự dọn dẹp đi, đến trưa ta sẽ đến kiểm tra rồi sắp xếp công việc cho các ngươi.”
Lý San trông ‘ thiếu nữ ‘ nhất ở đây lên tiếng: ” Đều…ngủ hết ở đây sao…”
“Nếu ngươi ngại ngủ chung với bọn họ thì có thể ra ngoài trời ngủ.”
“…” Xem như ta chưa nói gì đi!
“Ngươi, theo ta.” La Du nhìn sang tiểu Nương ra lệnh.
Nói xong La Du cũng không thèm nhìn lấy biểu hiện của đám người. Cứ thế quay lưng đi mất.
Mạc Cố chạy theo sau hắn ra ngoài, đám người ở lại cũng bắt đầu dọn dẹp.
Dẫn Mạc Cố đi một quãng đường dài ra phía sau Hắc Thủy Cát là một cánh rừng rộng, trên đường tiện tay vớ lấy ở đâu đó một bộ y phục cũ. Đến một cái hồ nước lớn.
“Cho ngươi thời gian một nén nhang, tắm rửa sạch sẽ rồi thay y phục vào, ta ở phía bên kia đợi ngươi.”
Nói xong La Du quay người đi sang gốc cây lớn bên kia ngồi ở đó.
Mạc Cố cầm bộ y phục, nhìn sang gốc cây, vì gốc cây tương đối lớn nên không nhìn thấy hắn. Tiểu cô nương nàng lúc này cũng yên tâm mà tắm.
Sau khi tắm xong, nàng lên bờ mặc y phục. Đây hẳn là y phục cũ của người trong Cát, còn có vài mảnh vá.
Màu cũng giống hệt với y phục của La Du chỉ có điều y phục này cực kì cũ và nhỏ hơn y phục của hắn, tuy vậy nàng mặc vào lại vừa dài vừa rộng.
“Ta xong rồi.”
La Du bước ra nhìn nàng cũng hơi ngạc nhiên một chút nhưng sau đó vẫn là khôi phục vẻ mặt như thường.
“Đây là y phục cũ của ta lúc còn nhỏ, không ngờ ngươi mặc vẫn rộng như vậy.”
“Trong Cát không có y phục của trẻ con, ngươi chịu khó một chút.”
Nói xong La Du cuối người xuống, móc trong giày ra một con dao nhỏ bắt đầu cắt lấy phần y phục dài dư ra dưới chân, tay…
Cắt một hồi, tuy rằng hơi nham nhở như chuột gặm nhưng dù sao có còn hơn không.
“Chân ngươi bị thương sao?”
Nhìn sang cây gậy Mạc Cố ôm bên mình. Nếu y nhớ không lầm thì lúc vào Cát đứa nhỏ này đã luôn cầm cây gậy này.
“A…không…không có.”
“Không có thì vức đi.”
Nói xong La Du lại quay lưng bước đi, hướng đường cũ trở về.
“Ta…có thể cho ta giữ nó không…đây là thứ trước kia cha ta dùng…là thứ duy nhất ông ấy để lại cho ta trước lúc mất…”
Giọng Mạc Cố đè nhỏ hết mức, La Du nghe xong thì dừng lại. Vì đang chạy theo không kịp dừng nên nàng tông thẳng vào lưng của y.
La Du quay đầu lại, nhìn kỹ khuôn mặt của người trước mặt.
“Nếu vậy thì cất cho kĩ vào, lúc làm việc đừng cầm theo, vướng víu.”
“Còn nữa, ngươi định mang theo khuôn mặt này của mình sống giữa đám ác nhân kia sao, gan cũng thật lớn.”