Chương 67: Tiểu Bạch Dương 1
“Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rộng lớn kia, thoát khỏi lồng giam, cất cao đôi cánh, liệu có thể chạm đến tận cùng của giấc mơ…”
Trong quán bar truyền ra giọng hát trong trẻo mạnh mẽ của một chàng trai.
Phí Lập đút tay trong túi quần đi cùng Tăng Lý và Thái Khang vào trong quán bar, Phí Lập hỏi: “Hàn Đông đến không?”
“Có đến, nhưng muộn.” Thái Khang nói.
wtp Mật Kết
Hôm nay là sinh nhật của Thái Vũ, trước đó Phí Lập cũng đã từng gặp anh ta, là bạn tốt của em trai nên Thái Vũ bèn mời hắn đến. Địa điểm là quán gay bar mà anh ta mở ở Dung Thành.
“Anh mày mở chuỗi quán bar à? Ở đây cũng có?” Phí Lập vừa nói vừa quét mắt một vòng, kéo vai Tăng Lý ôm cậu vào lòng, tuyên bố chủ quyền, “Vào ghế ngồi đi, khó chịu.”
Hắn cúi đầu ghé vào bên tai Tăng Lý, mặt không đỏ tim không đập loạn nói: “Tí nữa đừng chạy linh tinh, ở đây toàn người xấu, đi đâu phải đi với anh.”
Ý là không vui khi vợ mình bị người ta nhòm ngó.
Tăng Lý biết hắn là một lọ giấm, nhưng vẫn giả vờ như không hiểu, trêu hắn: “Vì sao?”
“Vì sao….” Phí Lập trúng chiêu, nghĩ một lúc, gần như cắn lên tai Tăng Lý nói, “Em vừa ngốc vừa đáng yêu, bị người ta lừa đi mất thì phải làm sao? Thân là bạn trai đương nhiên anh phải bảo vệ em rồi –”
Tăng Lý chẳng biết là hắn đang khen mình hay đang chửi mình nữa.
Thái Khang ăn một mồm cơm chó, trợn mắt trắng nhìn bọn họ, hắn đẩy cửa bước vào phòng, trong phòng không có nhiều người, vô cùng yên tĩnh, Thái Vũ ngồi vắt chân trên sofa cắn hạt dưa, nhìn khác hẳn với em trai của mình.
“Đền rồi đấy à. Ngồi đi ngồi đi, ăn thoải mái.” Thái Vũ nói lời khách sáo, nhưng ánh mắt lại nhìn chăm chú bên ngoài xuyên qua tấm kính.
“Có mỗi hạt dưa thì ăn cái gì.” Thái Khang ném cặp sách lên sofa, ngẩng đầu nói với Phí Lập, “Đợi chút đi, chắc sắp mang đồ ăn lên rồi.”
Phí Lập gật đầu, kéo Tăng Lý ngồi xuống, Thái Vũ vừa nhìn thấy thì hóng hớt nhìn sang, cười nói: “Hai đứa đang hẹn hò rồi à? Chậc chậc, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của mày anh đã biết sẽ có ngày này rồi.”
Phí Lập hơi ngại ngùng, Thái Khang đá Thái Vũ một cái nói: “Nói ít thôi, hai đứa nó không phải trong cái giới của anh.”
Thái Vũ nhướng mày với hắn, “Chiều tối không học bù à?” Hôm nay là cuối tuần.
wtp Mật Kết
“Phải bầu bạn với người anh cô đơn lẻ loi trong ngày sinh nhật.” Thái Khang lười để ý đến anh ta, nhìn ra ngoài xuyên qua tấm thủy tinh, “Lại nhìn cậu ta?”
Tăng Lý ngồi cùng Phí Lập vừa cắn hạt dưa vừa nghe, im lặng như gà. Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra mang thức ăn vào, Thái Vũ gật đầu, nói: “Đương nhiên, cảnh đẹp ý vui, ai mà chẳng thích.”
Phí Lập nghĩ đến anh ta thích kiểu như Tăng Lý thì vội vàng đổi chỗ với cậu rồi nhét một đống nhân hạt dưa vào tay Tăng Lý, “Bóc rồi đấy.”
Thái Khang cũng cắn hạt dưa, “Nếu anh thích sao lần này lại không theo đuổi?”
Tăng Lý lén lút nhìn tay hắn, cậu cảm thấy đôi bàn tay này không hợp làm mấy việc này, đôi bàn tay ấy phù hợp làm mấy việc tao nhã hơn.
“Nhìn gì thế.” Phí Lập kéo mặt cậu qua, nhét một nắm hạt dưa cho cậu rồi nói, “Đừng nhìn nữa, có chơi game không?”
Tăng Lý mất hứng, “Tí nữa phải ăn cơm… không chơi.”
Phí Lập tức đến mức véo má cậu, “Không tình thú.”
Thái Vũ bất đắc dĩ buông tay, “Cậu ấy là trai thẳng, không thích con trai, anh làm gì được? Anh cũng không thể bẻ cong cậu ấy.”
Phí Lập sửng sốt, chuyển ánh mắt sang tấm thủy tinh nhìn ra ngoài, dưới ánh đèn một chàng trai cao gầy với giọng hát trong trẻo. Hắn hỏi, “Thế thì đến đây làm gì?”
“Làm thuê.” Thái Vũ lười nhác ngáp một cái, “Lúc đầu nhìn thấy cậu ấy đẹp trai nên nhận vào làm, thật ra là quán bọn anh vốn tuyển bảo vệ, nhưng không ngờ giọng của cậu ấy lại rất hay nên để cậu ấy làm ca sĩ cho quán.”
Tăng Lý hỏi, “Thế anh ấy ở đây không sao chứ…?”
Thái Vũ hiểu ý của cậu, “Quán bar của anh không đến mức loạn như vậy, nhưng nhiều người đến bắt chuyện cũng khá là phiền, nhất là sau khi cậu ấy lên hát.”
Anh ta vừa nói vừa cong khóe môi, rót cho mình một chén rượu, Thái Khang nhìn dáng vẻ ngu ngốc khi rơi vào bể tình của anh trai mình thì trợn trắng mắt, nói hộ anh ta, “Sau đó anh tự đứng ra giả làm bạn trai của người ta. Sau này đúng là không còn người nào dám đến làm phiền cậu ta nữa, dù sao cũng là bạn trai của ông chủ mà.”
Thái Khang nhìn anh ta, “Nhưng mà đến bây giờ còn chẳng nói được với nhau mấy câu.”
Thái Vũ mắng hắn phiền thế.
wtp Mật Kết
Đám thanh niên cười đùa một lúc lâu thức ăn mới được đem vào, lúc ấy Hàn Đông cũng đi cùng vào.
Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh Phí Lập, Phí Lập quay đầu hỏi hắn: “Sao chậm thế?”
“Tìm đường cả nửa ngày.” Hàn Đông thở phì phò nói: “Ngại gần chết, ông đây là trai thẳng! Sao cứ phải đến chỗ này không biết?”
“Cậu tốt nhất nên phải.” Thái Vũ nói. “Này, ở đây không cần phải tốn tiền, dù sao anh đây cũng là ông chủ.”
Nói cứ như thật.
Hàn Đông ngồi xuống nghế, người đến cũng đã gần đủ. Ở đây trừ Tăng Lý ra thì đều là người trưởng thành, không uống rượu thì không được.
Cả hội người trưởng thành thì chỉ mình Phí Lập không uống.
Vợ ở đây, nào dám uống.
Hàn Đông đã quen bị cho ăn cơm chó quen rồi, từ lúc đến giờ coi như hai người họ là không khí, Phí Lập buồn cười còn cố ý kéo hắn, “Nào, uống một ly.”
“…” Hàn Đông nhìn xuống, vẻ mặt khinh thường, “Mày cầm nước hoa quả, nghiêm túc đấy à?”
“Phí lời, vợ tao không uống, tao cũng không uống.” Phí Lập uống cạn một ly.
Hàn Đông lạnh mặt, “Trái tim tao đã trở nên cứng rắn sau những ngày bị mày tàn phá rồi, haha. Tao đã không thèm để ý nữa.”
“Này… cái này ngon phết.” Tăng Lý gắp một miếng tôm chia cho Phí Lập, Phí Lập không thèm nghĩ ngợi cúi đầu ăn luôn, hai người dùng chung một đôi đũa, “Ừ, ngon phết.”
Hàn Đông: “…”
Xin lỗi, tao tức rồi.
“Cút, cút, cút!”
wtp Mật Kết
Phí Lập cười nghiêng ngả, Thái Vũ hâm mộ, “Hai đứa mới yêu đương bao lâu sao lại giống đôi vợ chồng già thế.”
“Thật ra bọn nó ở với nhau rồi.” Thái Khang bổ thêm một dao.
Thái Vũ chửi thề một câu, bái phục nói, “…Được.”
Rượu quá ba lượt, đám người uống say đổ rạp hết cả lũ, ngay cả bánh sinh nhật còn chưa ăn. Thái Khang mơ mơ màng màng đi cắt bánh cho anh mình, Thái Vũ nằm trên sofa lẩm bẩm, Tăng Lý nghe ra anh ta đang hát, là bài hát đầu tiên người kia hát “Thanh Điểu”.
“Giờ phút này vẫn không ngừng tìm kiếm, có thể cho tôi từ bỏ không, vốn dĩ đã dựng xây nên tổ ấm…”
Tăng Lý thân là người thứ hai tỉnh táo, cậu đứng dậy giúp Thái Khang cắt bánh, Hàn Đông nằm lăn dưới đất kéo ống quần Phí Lập khóc cha gọi mẹ, trông có vẻ rất là đau lòng.
Phí Lập thẳng chân đạp hắn một cái, “Cút”
“Hát lệch tone rồi.” Thái Khang cũng chưa say lắm, vẫn còn chút lý trí, hắn nói với Thái Vũ, “Dậy ăn bánh, thọ tinh.”
Không thổi nến cũng chẳng hát chúc mừng sinh nhật, đám ma men mơ mơ màng màng bò dậy ăn bánh, Tăng Lý cắt bánh giúp một tay, Phí Lập vẫn còn đang chiến đấu với Hàn Đông.
“Gọi… gọi cậu ấy vào đây.” Thái Vũ đột nhiên nói, ánh mắt mơ màng. “Sinh nhật bạn trai, không vào chúc mừng, chẳng thấy hợp lý tí nào nhờ?”
“Cho dù là giả…”
Thái Khang mắng mấy câu thì đi ra ngoài, “Kiếp trước đúng là nợ anh mà.”
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cậu thanh niên ấy vẫn còn đang hát. Áo sơ mi màu trắng, quần tây đen, tuổi tác có vẻ như tương đồng với bọn họ, Tăng Lý nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cứ có cảm giác trên người người kia có chỗ nào đó rất quen thuộc.
Không lâu sau Thái Khang đưa một cậu thanh niên vào phòng, trên mặt cậu ta không có cảm xúc gì, đối mặt với một đám người xa lạ nhưng từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn bình thản, cậu ta bước đến trước mặt Thái Vũ lễ phép mà xa cách nói với anh ta: “Ông chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Thái Vũ nhấc mí mắt, “Cảm ơn, ăn bánh kem không?”
Trong nháy mắt như biến thành một người khác.
wtp Mật Kết
Cậu trai gật đậu, bỏ túi xuống đất, Tăng Lý bèn cắt một miếng bánh đưa đến trước mặt cậu ta, cậu đánh giá người trước mặt mình nhưng từ đầu đến cuối cậu trai kia lại chẳng nhìn vào mắt cậu lấy một lần, lễ phép nói: “Cảm ơn.”
“Đừng đứng ngây ngốc ở đó nữa, ngồi xuống ghế ăn đi.” Thái Vũ nhường cho cậu ta một chỗ ngồi.
Cậu trai bèn ngồi xuống.
Tăng Lý cứ cảm thấy cậu ta có chỗ nào đó là lạ, nhưng lại không nói ra được.
Động tác ăn của chàng trai có vẻ hơi vội vã, nhưng lại giống như đang cố gắng khống chế tốc độ của mình vậy, cánh tay hơi căng cứng. Cậu ta ăn xong bèn hỏi, “Chút nữa có hát không?”
Thái Vũ nhìn cậu ta rồi nói, “Không cần đâu, cũng sắp hết giờ rồi.”
Cậu chàng bèn gật đầu.
“Vậy tôi đi trước.” Cậu ta đứng dậy, “Ông chủ, sinh nhật vui vẻ.”
Những người khác không ai lên tiếng, yên lặng nhìn hai người họ, Tăng Lý vẫn đang đánh giá cậu thiếu niên ấy, vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc là chỗ nào quen thuộc, và rốt cuộc có chỗ nào khiến cậu cảm thấy kỳ lạ.
Thái Vũ không thể hiện gì, “Về đi, cậu ra ngoài quầy lấy đồ mang về, tôi mua cho cậu ít cá với tôm.” Thấy cậu chàng có vẻ định từ chối, Thái Vũ bèn cong môi cười, “Em trai cậu vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn đúng không? Với lại bình thường cậu cũng rất cố gắng, cứ coi như là thưởng đi? Đi đi đi đi, về nhà sớm.”
Chàng trai im lặng một lúc rồi nói, “Cảm ơn anh.”
Sau khi cậu ta đi một lúc lâu không ai nói gì. Đám thanh niên cũng tỉnh rượu không ít, ánh mắt đều tập chung hết lên người Thái Vũ, ai cũng thấy anh ta giống như một nam phụ si tình trong phim vậy.
“Nhìn tôi làm gì!” Thái Vũ lườm bọn họ, “Tôi hơi sợ, không được à?”
“Được được được.” Không khí lại quay lại.
wtp Mật Kết
Đám người chia nhau bánh, Tăng Lý nhìn cửa nghĩ một lúc lâu, đột nhiên cậu nghĩ ra, rốt cuộc là vì sao cậu lại cảm thấy quen thuộc, và vì sao cậu lại cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì người kia – âm u trầm lặng. Giống hệt như cậu ngày trước.
“Ơ? Túi của ai đây?” Khoảng nửa tiếng sau bỗng có người hỏi.
Thái Vũ say bất tỉnh nhân sự, Thái Khang vừa nhìn thấu thì tỉnh ngay, “Của anh dâu tôi đấy, chắc lúc nãy quên lấy.”
Hắn xách túi đứng lên, bước chân không vững, “Tôi biết cậu ta ở đâu, để tôi mang cho cậu ta.”
Tăng Lý bỗng đứng lên nói: “Vậy tôi cũng đi.”
“Hơ?!” Phí Lập bị hành động của cậu dọa cho giật mình, hắn ngẩng đầu lên, “Sao vậy?” Hắn gãi gãi đầu, “Vậy tao cũng đi, nhưng mày say thế này rồi đi được không?”
Thái Khang, “Vẫn ổn, gọi xe đi.”
Nơi mà bọn họ muốn đi rất xa, vừa hẻo lánh vừa ẩm ướt, rõ ràng là một thôn ở trong thành phố. Phí Lập trả tiền xe xong thì dìu Thái Khang xuống xe, Tăng Lý cầm lấy túi, cậu nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện ở hành lang, mở cửa ra.
“Người kia… có phải không?” Tăng Lý nói.
Thái Khang ngẩng đầu nói, “Ừ, đưa cho cậu ta đi.”
“Sao bây giờ mới về?” Phí Lập vừa dìu Thái Khang lên lầu vừa đặt nghi vấn.
“Đi bộ về.” Thái Khang nói.
Mỗi bước đi trên cầu thang đều vang lên tiếng kẽo kẹt, cả một tòa nhà cứ như lung lay sắp đổ, xung quanh thì tối đen như mực, trong lòng Phí Lập hơi lo lắng.
Cánh cửa nhà chàng trai kia là cửa gỗ, vừa xấu vừa không an toàn, Tăng Lý đang định đưa tay lên gõ cửa thì nghe thấy bên trong vang lên một giọng nói trong trẻo non nớt, hình như đang hát ca dao, cậu bé hát:
“Tiểu Bạch Dương ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ…”
14/01/2024