Chương 75: Xác định quan hệ
Đó là những gì mà Lâm Yên Nhiên nghĩ khi mới tỉnh dậy.
Nhưng khi cô cứ có cảm giác không đúng lắm. Và cho đến khi cô nhìn thấy áo ngực của mình đã bị cởi ra từ giờ phút nào rồi, cô mới hoảng hốt nhìn lại người mình một lượt từ trên xuống dưới.
Ngoài áo ngực bị cởi ra thì tất cả vẫn ổn, kể cả là là hàng cúc của áo trên vẫn được nguyên trạng.
Vậy thì làm sao mà áo ngực lại đột nhiên lại bị cởi ra.
Chỉ có thể là do tên kia sau khi cởi ra đã làm lại nguyên trạng.
Ha hả, có nên cảm ơn sự chu đáo tận tâm của hắn không?
Sau khi cô hơi quay người, tên kia cũng dậy.
Hắn đảo quanh ánh mắt một lượt, bỗng dưng hôn “chụt” lên trán cô một cái.
Lâm Yên Nhiên giật mình, tim bỗng nhiên gia tốc đập rất nhanh.
Hành động của hắn như thể bọn họ là một đôi tình nhân ân ái vậy.
Lâm Yên Nhiên rất nhanh đã đẩy hắn ra.
Trời ơi, cô còn chưa kịp thắc mắc tại sao hắn có thể cởi được áo ngực ra mà không kinh động đến cô thì lại bị hắn làm cho hết hồn.
Rốt cuộc cô ngủ say đến mức nào vậy?
Nhìn khuôn mặt nhỏ rối rắm của cô, hắn hỏi:
“Sao thế?” rồi cúi xuống nhìn đồng hồ, “Mới có hơn 7 giờ thôi, ngủ thêm chút đi em”
Ánh mắt nhìn hắn của Lâm Yên Nhiên ngày kỳ quái, cô chỉ vào áo ngực nằm ngổn ngang bên kia và không nói gì.
Nhưng Đường Thành Huân hiểu cô muốn nói gì.
Hắn giải thích:
“Đêm qua, anh thấy em đi ngủ mà mặc đồ lót rất có hại cho sức khoẻ nên mới thay em cởi ra”.
Ý anh là bây giờ tôi còn cần phải cảm ơn anh?
Lâm Yên Nhiên kéo chăn xuống giường rồi đi ra khỏi phòng.
Đường Thành Huân rất nhanh cũng theo sau.
Lâm Yên Nhiên đi vào nhà vệ sinh. Hôm qua cô cũng đã thấy được bàn chải ở đấy, có thể dùng được.
Đường Thành Huân cũng đi vào, hắn giúp cô lấy kem đánh răng.
Lâm Yên Nhiên không từ chối, nhận lấy và bắt đầu chải răng.
Đường Thành Huân cũng làm theo.
Động tác của hắn nhanh hơn Lâm Yên Nhiên, hắn rửa mặt xong xuôi thì Lâm Yên Nhiên còn đang súc miệng.
Hắn không giục, Lâm Yên Nhiên cũng từ từ thong thả.
Vừa rửa mặt xong thì hắn còn rất tri kỷ đưa cho cô cái khăn lau mặt.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, Đường Thành Huân kéo cô ra phòng khách, mở luôn cửa sổ cho thông thoáng rồi đi xuống bếp.
Lát sau, hắn đã mang lên một cốc sữa nóng cho cô.
Nói thật, qua một đêm, Lâm Yên Nhiên cũng không sợ hắn làm gì quá đáng với mình cả.
Không biết làm sao mà ngoài số đo ba vòng, loài hoa mà cô thích, đồ ăn vặt cô ăn, đến cả sữa rửa mặt cũng bị hắn biết.
Qua bữa tối hôm qua, tin chắc hắn cũng nắm rõ khẩu vị của cô thế nào.
Kể cả việc hắn biết được thói quen uống sữa mỗi sáng của cô thì bây giờ cũng đều nằm trong dự đoán hết rồi.
Lâm Yên Nhiên nâng ly sữa lên, từ từ uống.
Sau khi uống xong, Đường Thành Huân đem cái ly đi rồi mới quay lại.
Trong phòng chỉ có hai người, không khí tự dưng có chút mập mờ.
Đường Thành Huân là người mở lời đầu tiên:
“Em cũng thích tôi, đúng không?”
Lại nhìn vẻ mặt ngạc nhiên và nghẹn khuất của cô, hắn nói tiếp:
“Em đừng vội phủ nhận. Tôi hỏi em mấy câu. Thứ nhất, em có thấy phản cảm với hành động của tôi không, kể cả những động chạm tiếp xúc thân thể, chẳng hạn như ôm ấp, nắm tay hay kể cả là việc tôi hôn trán em?…”
Hình như là không.
“… Thứ hai, em có nhận ra là dù em có vẻ cảm thấy không thích hợp lắm nhưng mà em luôn đặt suy nghĩ về hành động của tôi từ tối qua đến giờ, phải không? Có thể là em cảm thấy nghi hoặc lo lắng, có thể là lo sợ, cũng có thể là hạnh phúc. Đương nhiên, đó đều là suy nghĩ của em, tôi không thể can thiêp khống chế gì cả!…”
Đúng vậy, từ hôm qua giờ trong đầu cô toàn hình bóng của hắn.
“… Thứ ba, em có thấy tôi yêu em không? Em có nói là không, nhưng em hãy suy nghĩ kỹ…”.
“… Còn nữa, nếu như em đang cảm thấy em không phản cảm với tôi, trong đầu cũng toàn là tôi, tôi cũng rất thích em, thì tại sao chúng ta lại không thử bắt đầu một mối quan hệ? Em cũng có hứng thú với tôi mà, đúng không?”
Lâm Yên Nhiên im lặng hồi lâu không đáp.
Đường Thành Huân nói:
“Được rồi, em cứ suy nghĩ đi. Khi nào có kết quả cứ báo anh, bạn em có số điện thoại của anh. Còn bây giờ, nếu em muốn, anh đưa em về!”
Thảo nào mấy cô bạn cùng phòng liên tục nói tốt cho hắn, hóa ra đều bị mua chuộc hết rồi.
Nhưng Đường Thành Huân vừa mới đứng dậy thì giọng nói Lâm Yên Nhiê vang lên:
“Có thể”.
Thật ra chúng đều nằm trong dự tính của mình nhưng Đường Thành Huân vẫn tỏ vẻ bất ngờ:
“Gì cơ? Em nói “có thể”? Em nói lại một lần nữa đi, anh nghe không rõ!”
Lâm Yên Nhiên nói lại:
“Được”.
Dù giả vờ nhưng Đường Thành Huân không thể phủ nhận niềm vui của mình, hắn chạy đến ôm lấy cô, ôm rất chặt, rất chặt, cho đến khi nhớ tới vệt đỏ hôm qua mới thả ra.
Sau đó, hắn lại xin lỗi cô, rồi hôn “chụt” một phát lên trán cô.