Chương 62: Thắt nơ bướm
Tống Tranh nhìn khuôn mặt mờ mịt Lâm Yên Nhiên có chút ngốc nghếch, trong lòng mềm lại.
Lâm Yên Nhiên, em có biết, em và người khác không giống nhau ở đâu không?
Người khác cười, không đẹp như em! Nụ cười của em, ngọt ngào như mật ong vậy, chỉ nhìn thôi cũng đủ để người ta vui sướng.
Tôi chưa gặp chưa người nào có nụ cười trong vắt mà ngọt ngào như em cả.
Em có biết, khi em cười, sẽ có người nguyện ý hái mặt trăng xuống tặng cho em?
Em có biết, chỉ cần em cười với người khác, tôi cũng không nhịn được mà đâm ra ghen tỵ và khó chịu trong lòng đến nhường nào?
Thành tích của em cũng tốt hơn nhiều người, tưởng thông minh nhưng mà hoá ra cũng chỉ là cô nhóc còn chưa kịp lớn.
Em rực rỡ dưới ánh sáng dễ dàng làm cho một con chuột sống trong tối tăm u ám như tôi khao khát chiếm lấy.
Nụ cười ngây ngất, ngọt ngào và hạnh phúc của em, sự thiên chân vô tà mà em vô tình lộ ra chính là màu sắc rực rỡ duy nhất trong thế giới của kẻ sống trong bóng tối như tôi.
Tôi muốn giữ lấy sự tốt đẹp của em để không bị ai lấy đi mất, cũng chẳng có ai có thể vấy bấn lên vẻ đẹp của em.
Mà từ ngày hôm đó, Tống Tranh trước mặt mọi người đối xử rất tốt với Lâm Yên Nhiên.
Tống Tranh mua bữa sáng cho Lâm Yên Nhiên, đem sữa và đồ ăn vặt, giúp cô làm trực nhật. Đương nhiên, nhiều lúc không chỉ là chỉ cho một mình Lâm Yên Nhiên mà còn cả mấy người khác.
Minh Trạch Dã còn tỏ vẻ cao thâm nói: “Dĩ hoà vi quý, con người a, phải biết trân trọng nhau mới tốt”.
Mà mọi người cũng dấy lên tin tức: Cơ mặt của Tống Tranh không bị liệt, cậu ta biết cười.
Đối diện với hành động của Tống Tranh, Lâm Yên Nhiên tự hỏi: Mình có thích Tống Tranh không?
Chắc là không!
Trong phim, chỉ cần nhìn người nào đó và đã biết một đôi với ai rồi, chẳng hạn như nam chính và nữ chính.
Hay là mẹ kể với cô: “Tình yêu là một thứ quả ngọt, từng nếm thử sẽ không quên. Nếu như con đã yêu một ai đó, thì trong đầu con sẽ chỉ toàn là hình bóng người ấy”.
Cho nên, Lâm Yên Nhiên tự mình phủ nhận, quan hệ của cô và Tống Tranh không phải kiểu đó.
Nhưng cô quả thật không có ác cảm với Tống Tranh, một chút cũng không, chỉ là không thoải mái và có chút gò bó khi ở cạnh hắn thôi.
Sau khi khỏi ốm đi học lại, Chương Tuyết Trình hình như cũng phát hiện ra có gì đó giữa quan hệ giữa Lâm Yên Nhiên và Tống Tranh.
Chương Tuyết Trình còn rất thần thần bí bí mà nhắc nhở Lâm Yên Nhiên: “Tống Tranh không bình thường, tỉnh táo lên”.
Rút kinh nghiệm từ việc lần trước bị bóng đập vào đầu nên Lâm Yên Nhiên sẽ không ngồi gần sân bóng cho dù khi được giải lao trong giờ thể dục.
Vậy mà cô lại gặp bị thương lần nữa ở sân thể dục.
Cũng không phải là vết thương nặng gì nhưng Lâm Yên Nhiên nhìn rất tủi thân làm Chương Tuyết Trình đau lòng muốn chết.
Đó là trong giờ thể dục, giáo viên yêu cầu nữ chạy 800 mét, nam 1000 mét.
Lâm Yên Nhiên từ nhỏ đã được cưng chiều, hoàn toàn không có hứng thú gì với mấy môn vận động thế này, nói thẳng là con nhóc lười vận động.
Nghe thầy bảo 800 mét, cô muốn xỉu.
Thanh Tùng thời kỳ này có sân thể dục nhưng không so được với sau này về độ hiện đại và an toàn.
Độ dài một vòng chạy trên sân là 100 mét, nghĩa là là nữ 8 vòng còn nam 10 vòng.
Độ rộng trên vòng sân không to lắm, hơn nữa các học sinh chen nhau chạy dễ xảy ra sự cố.
Lâm Yên Nhiên cùng đoàn nữ sinh bắt đầu chạy.
Vì yếu nên cô đã giữ sức từ đầu mà chạy chậm, khi cô mới chạy được có một vòng thì có mấy bạn nam đã chạy đến vòng thứ ba.
Tuyết Trình cũng đã chạy sắp sang vòng thứ hai rồi.
Rất xấu hổ a!
Hình như cô là người chạy chậm nhất lớp!
Mấy đứa con trai chạy qua còn trêu chọc cô!
Lý Kiến Minh chạy ngang còn véo tay cô!
Cái tên này! Lâm Yên Nhiên xấu hổ muốn chết, nhưng còn chưa tìm cách trả thù Lý Kiến Minh thì đã bị ngã rồi.
Sân chạy của trường lát bê tông, sỏi đá trên đường đã bị dọn qua rồi nhưng có vẻ chưa sạch sẽ toàn bộ.
Và Lâm Yên Nhiên vì dẫm phải một viên sỏi nên đã bị ngã.
Theo bản năng, cô giơ tay chống đỡ.
Kết quả chính là một phần tay trái bị trầy một khối to, đầu gối cũng bị thâm tím. Đầu tóc mặt mũi thì dính đất.
Rất nhanh, giáo viên và các bạn học đã vây quanh.
Vết thương không nặng, thầy thể dục hôm nay cũng mang mấy dụng cụ sơ cứu ra xử lý giúp cô.
Phần bàn tay trái bị trầy nhưng miệng vết thương không sâu, rách da chứ không chảy máu. Nhưng đến khi thầy thể dục cầm lấy tay cô để khử trùng đã đụng tới vết thương.
Bị thầy nắm một cái, máu tươi cũng chảy ra trên phần da tay non mịn của cô.
Lâm Yên Nhiên chịu không nổi đau, cố nén nước mắt, môi bị cắn cho trắng bệch.
Lúc này mọi người đều có chung một ý nghĩ: Thầy thể dục có am hiểu mấy chuyện này không thế?
Mà thầy thể dục cũng ngay lập tức giải đáp thắc mắc cho họ:
“Ha ha, do thầy chưa quen lỡ tay ấy mà. Không sao, không sao… để thầy thử lại”.
Không sao cái đầu thầy ấy!
Tống Tranh giành lấy chai nước muối sinh lý từ tay thầy thể dục, đổ một ít lên để khử trùng, dùng bông lau bớt máu rồi băng bó lại cho cô.
Động tác rất tinh tế, hành động lại nhẹ nhàng ôn nhu.
Còn thắt cả một cái nơ bướm.
Mọi người nhìn hành động lưu loát trôi chảy của Tống Tranh đều hết sức ngạc nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy nút thắt nơ bướm.