Chương 56: Thân thiết hơn
Đỗ Hiểu Phù cũng rất có thiện cảm với cậu bạn này. Cảm nhận của bà về Tống Tranh chính là ngoại hình tốt, lễ phép, hoà đồng, nghe bảo thành tích cũng tốt, lúc trước còn là thủ khoa đầu vào.
Nhưng Lâm Chính Minh lại không cảm thấy vậy. Ông thấy cậu bạn này tuy còn nhỏ tuổi nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm, không nhìn thấu được, bề ngoài đàng hoàng tốt đẹp, ai biết trong lòng thế nào. Cũng có thể do đàn ông hiểu biết đàn ông đi, cảm thấy tên nhóc này dường như còn có mục đích khác, chỉ là ông tạm thời không bắt bẻ được.
Mà Lâm Yên Nhiên thì trở lại trường học cùng cục u trên trán, cũng tự cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Lúc soi gương, cô còn thấy cái trán mình dù đã băng bó nhưng cô biết bên dưới cả khối thịt thâm tím, rất ghê.
Buổi sáng lại soi gương, cảm thấy chính mình cứ có vẻ ngốc ngốc.
Quả nhiên, vừa ra cửa, Chương Tuyết Trình phụt cười, đã bảo cô nhìn cứ khù khờ.
Lâm Yên Nhiên xấu hổ chết được, cô cố ý dùng tay che che nhưng càng che lại càng cảm thấy có nhiều người nhìn mình.
Lúc vào tiết học, cô cứ giơ tay che che trước trán, thầy cô vì vậy mà còn cố ý hỏi cô làm sao vậy.
Chuyện Lâm Yên Nhiên bị thương ngày hôm qua, cũng chỉ có một số thầy cô biết nên có khi thầy cô thấy cô là lạ mới hỏi.
Nhưng mà khi thầy cô hỏi, Lâm Yên Nhiên đã xấu hổ rồi còn bị mọi người xung quanh cười làm cô muốn đào cái hố chui xuống tại chỗ.
Cô còn nghe thấy tiếng cười to nhất phát ra là của Chương Tuyết Trình và Tống Tranh. Cô một tay che vết thương ngoảnh sang, mắt hạnh trừng hai người đáng ghét này.
Cả hai người bị Lâm Yên Nhiên trừng đều không cảm thấy cô đáng sợ chút nào, chỉ cảm thấy cô thật dễ thương, như con mèo nhỏ tức giận, muốn giơ tay véo lên má cô một cái.
Tống Tranh quả thực có ý nghĩ như vậy.
Nhưng lúc thấy Chương Tuyết Trình véo má Lâm Yên Nhiên, hắn lại cảm thấy Chương Tuyết Trình thật quá phận.
Mối quan hệ giữa của học sinh rất dễ hình thành, chẳng hạn như chỉ cần cùng giơ tay phát biểu một câu hỏi nào đó của giáo viên, cùng đi chung một kiểu giày, cùng có một sở thích,… như vậy là có thể trở thành bạn tốt của nhau.
Dù trong lớp mới, đã có một bộ phận học sinh quen biết với nhau từ trước nhưng cũng có một số thì không phải. Trong những người mới quen sau này, có thể là do chuyển công tác theo cha mẹ, gia đình đơn thân, cha mẹ li hôn…
Với nhiều lý do khác nhau nhưng đều có chung một đặc điểm là đều học tại Thanh Tùng.
Tình bạn của những cậu thiếu niên có thể bắt nguồn từ những sở thích, tương đồng trong tính cách, lối sống. Tình bạn của nữ sinh thì rất đơn giản, có thể bắt nguồn từ cùng bàn tán về một chuyện hot nào đó, về người nào đó, về mẫu quần áo nào đó… và khi cùng đi vệ sinh chung thì đó chính là dấu hiệu của việc đã là bạn.
Tuy đã có Chương Tuyết Trình nhưng với tính cách của mình, Lâm Yên Nhiên đã hai chân dẫm nhiều thuyền, quen thêm nhiều bạn mới, có nam có nữ. Ông ăn chả, bà ăn nem, Chương Tuyết Trình cũng có thêm bạn mới nhưng vẫn giữ phong độ chính thất, không những không có chèn ép mà còn hớn hở qua lại với người đến sau.
Đó là những gì tụi con trai tưởng tượng về mối quan hệ giữa hai người.
Học sinh lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ hai ngày cuối tuần, chỉ có lớp 12 mới phải đi học ngày thứ bảy.
Như thường lệ, có thêm nhiều đối thủ cạnh tranh, Chương Tuyết Trình, Lâm Yên Nhiên, Vu Ứng Hải và bây giờ có thêm Tống Tranh đều thường đến thư viện học tập.
Thư viện Minh Khê được một Hoa Kiều tài trợ thành lập, sau đó ngoài buôn bán, cho thuê sách thì còn bán thêm các văn phòng phẩm, đồ chơi trẻ em rồi đủ thứ linh tinh như diều, keo dán, thậm chí cả cặp lồng, giá tranh, khung ảnh… cái nào có người mua thì bán cái đó. Đương nhiên kinh doanh sách vở là chính, mấy cái khác chỉ là phụ và không chiếm bao nhiêu.
Lâm Yên Nhiên và Chương Tuyết Trình từ bé đã được dẫn đến đây nhiều lần. Khi vừa biết chữ thì đã được anh Tất Hành giúp hai đứa làm thẻ hội viên để tiện cho việc học tập.
Lâm Yên Nhiên đã đến thư viện Minh Khê rất nhiều lần, nhiều đến nỗi cô cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu, đại khái tuần nào cũng đi.
Cô và Chương Tuyết Trình đều là người quen, có khi không mang thẻ hội viên thì có thể quyét mặt nhận dạng.
Việc đến thư viện và ngâm mình trong tri thức từ bao giờ đã trở thành những chuyện thường ngày ở huyện của bốn người.
Vì quan hệ tốt nên có khi bố mẹ của Lâm Yên Nhiên hay Chương Tuyết Trình còn mời cả hội đến nhà ăn cơm.
Lâm Chính Minh dù không thoải mái mỗi khi gặp Tống Tranh nhưng ông cũng phải thừa nhận một điều rằng hắn rất giỏi.
Ông còn nói với Đỗ Hiểu Phù: “Cậu ta không hề giống một đứa trẻ 16 tuổi”.
Mà Đỗ Hiểu Phù thì cho rằng ông nghĩ nhiều.
Vì bố mẹ của Vu Ứng Hải đều làm ăn xa nên cậu ấy sống với bà nội, mọi người biết vậy nên không có ý đến nhà làm phiền. Bởi vì bà nội của Vu Ứng Hải lần nào có khách đến cũng phải xuống bếp nấu cơm mà lại không cho ai giúp cả. Bà cũng lớn tuổi nên không ai muốn bà phải vất vả cả.
Còn Tống Tranh thì chưa từng nhắc về gia đình của mình.