Chương 79 - Với em, anh lúc nào cũng rảnh
- Trang Chủ
- Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
- Chương 79 - Với em, anh lúc nào cũng rảnh
Trì Tuyết và anh đi ra ngã rẽ, phía sau đã nghe thấy tiếng lộc cộc. Trì
Tuyết vừa quay lại, đã thấy Nhã Linh ngã về phía anh, Trì Tuyết hành
động nhanh hơn suy nghĩ, vội đứng chắn Kỷ Nhiên ôm lấy Nhã Linh, anh
đứng sau đỡ lấy Trì Tuyết, bấy giờ Trì Tuyết mới thấy bộ váy trên người
Nhã Linh xộc xệch thấy cả áo trong.
Trì Tuyết giận sôi người, đỡ Nhã Linh đứng dậy rồi lùi một bước.
“Em gái, em tính làm gì? Giật chồng chị à?”
Nhã Linh nhìn thấy Trì Tuyết giận, nụ cười càng nở rộ, sau đó nhìn Kỷ Nhiên đầy ấm ức. Nét mặt biến chuyển nhanh đến mức, theo Trì Tuyết, có khi
chuyển cảnh phim còn không nhanh đến thế. Nhã Linh yếu đuối ủy mị như
thể Trì Tuyết bắt nạt cô đến nơi, giọng cũng ấm ức sắp khóc.
“Em có làm gì đâu, anh rể… chị ấy…”
Trì Tuyết mới cười khẽ, cắt lời Nhã Linh.
“Đừng có nói như thể chị ức hiếp gì em như vậy, chị nhận không nổi đâu.”
Trì Tuyết đã biết bộ mặt thật của Nhã Linh từ lâu, nên chẳng buồn diễn tình cảm gì với Nhã Linh cả. Cô nắm chặt tay anh, đáy lòng thoáng hoang
mang, Nhã Linh như hiện thân của tất cả những bất an lo âu trong cô,
thành ra Trì Tuyết đối mặt với Nhã Linh luôn không có chút nào dịu dàng.
Cô nhìn chằm chằm Nhã Linh, thiếu nữ đang độ trăng tròn, vốn phải ngây thơ nhẹ nhàng. Vậy mà Nhã Linh lại không như thế.
“Nhã Linh, ai mà không biết bộ mặt thật của em. Đừng diễn nữa.”
Nhã Linh ra chiều oan ức lắm, Trì Tuyết đã kéo Kỷ Nhiên xuống, trong lúc
anh ngơ ngác đặt nhẹ một nụ hôn. Nhã Linh nhìn thấy cảnh này ngây ra,
anh cũng ngây như phỗng, nhìn Trì Tuyết không tin nổi. Trì Tuyết hôn
xong, mới hất cằm với Nhã Linh.
“Đây là chồng chị, anh ấy tên là Kỷ Nhiên. Em đã gọi anh rể thì đừng như Hoài Khanh nhé”.
Nhã Linh nghe vậy điếng người, đã thấy Trì Tuyết kéo người đàn ông ra khỏi
đó đi xa dần. Nụ cười của cô ta vặn vẹo trong nháy mắt, cầm điện thoại
mà bàn tay phát run. Nhã Linh đứng nhìn hai người nắm tay xa dần, trong
đôi mắt hiện về một mớ hỗn độn, rồi mới gọi điện cho bố mình.
Nhã Linh điều chỉnh cảm xúc, hằng giọng, rồi mới nói.
“Bố.”
Ông Nguyên vừa nghe giọng con gái, đã cười đáp lại.
“Nhã Linh”.
“Bố, bao giờ bố mới về nhà?”
Ông Nguyên chẳng biết đang ở đâu, bên kia có tiếng nhạc xập xình, Nhã Linh
nghe loáng thoáng có giọng đàn ông lẫn phụ nữ xen kẽ, Nhã Linh không vui mấy, nhưng thái độ vẫn rất mềm mỏng. Ông Nguyên nghe xong mới nói.
“Bố sắp về rồi, có cần bố đón con không?”
Nhã Linh nhìn đồng hồ, rồi lại nhớ đến Trì Tuyết, cô ta kiềm chế không được nói thẳng ra.
“Bố, bố biết gì chưa? Chị Trì Tuyết lấy chồng rồi.”
“Chồng?”
Ông Nguyên nói trong điện thoại, rồi Nhã Linh thấy tiếng nhạc nhỏ dần, đến khi yên tĩnh rồi, mới thấy ông Nguyên nói tiếp.
“Con nói bố nghe xem nào”.
Nhã Linh tựa tường, khoanh một tay, một tay cầm điện thoại nói từng từ một.
“Chị Nhã Linh đăng kí kết hôn với một anh nào lạ lắm, có vẻ là nhà nghèo không có điều kiện gì, con sợ chị ấy bị lừa có thai…”
Nhã Linh nói đến đây hơi ngừng lại, đã thấy ông Nguyên nổi bão trong điện thoại đúng như dự đoán.
“Nó cưới ai? Con thấy ở đâu? Có nhìn rõ mặt nó không?”
Nhã Linh làm như lo lắng lắm, mới nói.
“Khi nãy con thấy chị ấy đi với anh ấy có vẻ thân mật lắm, định khuyên can vài câu thì chị không ngó ngàng gì đến con… bố…”
Nhã Linh nhõng nhẽo, ông Nguyên nghe thấy thương mới dịu giọng xuống. “Được rồi, lát nữa bố sang đón con, con đừng buồn chị”.
“Dạ, con biết rồi. Con đợi bố.”
Nhã Linh thở dài một hơi, ông Nguyên tắt máy chẳng bao lâu, cô ta đã mỉm
cười ngay lại. Gập điện thoại rồi xoay người vào trong, gia nhập hội với trợ lý của mình, để lại chuyện phía sau cho bố mình.
***
Bởi vậy, mà khi Trì Tuyết vừa tắm xong, quấn khăn tắm ra ngoài, đã thấy
điện thoại của ông Nguyên. Khi ấy, Kỷ Nhiên đang vẫy Trì Tuyết lại gần,
cô đi sang, anh gỡ tóc cô khỏi khăn bông rồi xõa hết ra, cầm khăn lau
tóc cho cô. Anh làm rất nhẹ nhàng, Trì Tuyết thoải mái đến độ khẽ ngả
người tựa vào anh. Kỷ Nhiên không những không phiền, còn hơi tựa giường
để Trì Tuyết có điểm tựa thoải mái hơn. Khi này thì điện thoại của ông
Nguyên vang lên, Trì Tuyết quơ quàng điện thoại, nhìn lướt sang màn
hình, chần chờ chút cũng nhấn nghe. Giọng của ông Nguyên vang lên từ
điện thoại, vẫn trầm trầm cau có như mọi khi.
“Trì Tuyết “.
Trì Tuyết nghe tim mình rung một chút, bấy giờ mới bình tâm lại trả lời ông.
“Bố.”
Kỷ Nhiên ngồi sau hơi ngừng tay, tính chuyển sang máy sấy, nhưng sợ phiền
cuộc nói chuyện nên thành ra vẫn lau bằng khăn, dỏng tai cố gắng nghe
cuộc điện thoại của hai người. Nhưng chẳng cần Kỷ Nhiên cố gắng, Trì
Tuyết không bật loa ngoài, nhưng giọng ông Nguyên vẫn khá to, truyền rõ
mồn một trong tai anh.
“Con cưới chồng rồi? Sao không bảo gì với bố? Chồng con là…”
Trì Tuyết nghe thấy, trong lòng đúng là hơi sợ một chút, nhưng rồi nghĩ đến chuyện bao năm qua ông chẳng quan tâm mình mấy, vậy là chỉ rũ mi mắt,
lẳng lặng nghe ông mắng mỏ.
Ông Nguyên bình thường vẫn chửi mắng
cô thành quen, nếu ông mềm mỏng với Trì Tuyết, có khi cô không quen
được. Chỉ là chẳng hiểu sao đêm nay ông giận thật đấy, nhưng giọng nói
chẳng mấy khó chịu, chỉ hơi cao giọng to hơn chút mà thôi.
“Con
có xem bố là bố của con nữa không? Con cưới cũng không báo cho bố một
tiếng, chẳng lẽ bố làm gì sai mà con muốn từ mặt bố rồi phải không? Trì
Tuyết, con cưới ai, không tính mang về ra mắt bố à? Cậu ta là người ra
sao, ở đâu? Sắp tới hai đứa về đây cho bố”.
Trì Tuyết thoáng nhìn anh, hơi vươn người dậy, rồi mới trả lời ông.
“Anh ấy là người ở đây… Anh ấy… tốt lắm ạ”.
Trì Tuyết nói câu này, không dám nhìn gương mặt anh, đã nghe ông Nguyên như đang kiềm nén lại, giọng ông hạ xuống.
“Trì Tuyết, bố chỉ có hai người con gái… Sắp tới con dẫn cậu ta về đây đi”.
Trì Tuyết nghe giọng ông hơi dịu xuống, trong lòng lạ lẫm cực kì chẳng biết vì sao. Cô cầm điện thoại thoáng run rẩy, khi này mới nhớ lại, hình như bố nhẹ nhàng với cô, đã là chuyện rất nhiều năm trước rồi.
Trì
Tuyết như thấy một bóng dáng cao lớn, địu một đứa bé năm tuổi trên vai,
rồi nắm tay người phụ nữ bên cạnh. Trong một chốc, cảm xúc thấm đẫm trái tim cô, khiến Trì Tuyết làm sao cũng không trả lời ông cho đàng hoàng
được. Thà rằng ông cứ mắng mỏ, Trì Tuyết còn thấy dễ thở hơn.
Ông Nguyên nói một hồi không ai trả lời, nhưng vẫn không hối thúc như mọi
khi, chỉ lẳng lặng thở dài, vậy mà rung cả vành tai Trì Tuyết. Tiếng thở dài rất khẽ, Trì Tuyết cũng chẳng biết vì sao tim khẽ nhói đau.
“Được rồi, con thu xếp về ăn cơm một buổi đi”.
Trì Tuyết nghĩ một chút, lại nghĩ về hôn nhân chóng vánh của mình và anh. Trì Tuyết cúi đầu, rồi nói nhỏ.
“Dạ được. Có thời gian con sẽ dẫn anh ấy về gặp bố”.
“Ừ. Ngủ sớm đi”.
“Dạ.”
Ông Nguyên nói xong, Trì Tuyết đáp ngay, nhưng ông không tắt máy mà treo
máy một lúc. Đến khi Trì Tuyết tưởng chừng ông quên tắt máy, định ngắt
trước, thì nghe thấy ông nói.
“Đừng thức khuya nữa. Bố cúp đây”.
Vậy là Trì Tuyết hít hà một đỗi, nghe tiếng điện thoại tích tích bên tai,
rồi mới đặt điện thoại xuống. Cô nhắm mắt lại, tựa hẳn đầu ra sau lên
lồng ngực anh, đã thấy mấy ngón tay của anh đan cài sâu trong tóc mình,
vuốt nhẹ nhẹ. Trì Tuyết cảm tưởng như trở về ngày bé, mẹ thường vuốt tóc nói chuyện với cô, rồi nhẹ nhàng đưa cô vào giấc ngủ. Vậy là Trì Tuyết
lưu luyến sự âu yếm của anh, đến nỗi không muốn tách rời khỏi lòng anh.
“Ngày mai anh có rảnh không?”
Anh nghe thấy, tay hơi dừng lại, rồi gật đầu.
“Với em, bao giờ cũng rảnh cả.”
Kỷ Nhiên biết nói cả lời tỏ tình rồi, sao Trì Tuyết không biết? Trì Tuyết
thoáng nhìn anh, đã thấy anh cúi đầu nhìn mình, Trì Tuyết mới nói.
“Chúng ta về nhà em một chút, gặp bố em ăn bữa cơm, được không?”
Trì Tuyết chớp mắt, chỉ thấy anh khẽ cười.
“Cuối cùng anh cũng sắp danh chính ngôn thuận bước vào nhà em rồi à?” Trì
Tuyết hơi ngẩn ra, danh chính ngôn thuận có thể dùng thế này sao? Bao
nhiêu cảm xúc nhiễu loạn đều mất theo nụ cười anh. Trì Tuyết cảm thấy,
nếu Kỷ Nhiên muốn cưa cẩm ai, hẳn chẳng cần mất thời gian mấy, chỉ cần
dịu dàng như thế này, ai cũng khó mà cưỡng nổi anh.
Vậy là cô nhổm dậy, vòng hai tay sang cổ anh, cười gian manh.
“Được rồi, cuối cùng anh cũng được bước vào cổng nhà em rồi đó. Anh có cảm tưởng gì không?”
“Ừm, anh rất… hạnh phúc”.
Trì Tuyết đùa giỡn, anh cảm thấy mới mẻ, nhéo mũi cô một chút. Dáng vẻ của
cô đáng yêu đến độ anh kìm lòng không được mà cúi đầu hôn khẽ lên môi
cô, Trì Tuyết không từ chối, yên tĩnh trở lại, rồi dần đến gần anh hơn.
Đèn tắt, đêm chỉ mới bắt đầu.