Chương 77 - Gió tầng nào, mây tầng đó
- Trang Chủ
- Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi
- Chương 77 - Gió tầng nào, mây tầng đó
Nếu nói đến một người khác trên mặt phơi phới xuân tình, vậy phải kể đến Trì Tuyết. Buổi sáng, vừa đến tòa soạn, Quế Chi đã nhìn thấy Trì Tuyết
ngồi trước chậu xương rồng của mình mỉm cười ngô nghê. Dáng vẻ ngốc
nghếch đến độ Quế Chi muốn gõ đầu cô bạn một cái, chẳng biết mới sáng ra lộ vẻ hạnh phúc này cho ai xem.
Trì Tuyết thấy Quế Chi đến, quay sang chào Quế Chi, rồi lại tiếp tục cười thầm một mình. Quế Chi nhìn
một thoáng, nhớ lại dáng vẻ ủ ê hôm qua của Trì Tuyết, chống cằm nhìn
Trì Tuyết làm việc.
Trì Tuyết gõ gõ phím, chẳng biết trang tin
Minh Trang và sự nghiệp thăng trầm hay những điều bí ẩn chưa có lời giải ở Ai Cập cổ thì có gì để cười ngô nghê như thế. Quế Chi nhìn thấy Trì
Tuyết thôi cười, nhìn quanh rồi lại trở lại hình dáng bình thường,
chuyển trang tin sang tin thời sự và thời tiết. Phố Giang mùa này trở
lạnh…
Quế Chi lại thấy Trì Tuyết cúi đầu, suy nghĩ gì đấy rồi
lại nở nụ cười. Vậy là Quế Chi không chịu nổi nữa, nhéo má Trì Tuyết. Cô đau đến mức la oai oái.
“Quế Chi, sáng ra đã hành hung tớ rồi!”
Trì Tuyết ôm má, oán trách nhìn Quế Chi. Quế Chi thở dài.
“Bạn à, cậu đã rơi xuống bể tình nào rồi, hôm nay uống thuốc chưa đấy? Cậu
nhìn máy tính cười hơn nửa tiếng rồi đấy. Thời tiết có gì vui thế à?”
Trì Tuyết liếc xéo Quế Chi, rồi lại nở nụ cười ngọt ngào.
“Đâu có, hôm nay tớ vui thôi mà”.
“Vui gì vậy? Cậu và Kỷ tổng làm hòa rồi à?”
Trì Tuyết nhìn sang Quế Chi, chuyện cô và Kỷ Nhiên chiến tranh lạnh, cô nào kể cho Quế Chi, sao Quế Chi biết được? Vậy là cô kéo ghế đến cạnh Quế
Chi, chống tay nghiêng đầu nhìn Quế Chi.
“Sao cậu biết tớ và anh ấy giận nhau?”
“Cậu vừa mới nói đó thôi.”
Quế Chi tỏ vẻ chuyện dễ hiểu thế còn gì làm Trì Tuyết cạn lời. Bấy giờ mới
biết tâm trạng của mình quá rõ ràng, Quế Chi không mất bao lâu đã biết
rõ ràng như vậy. Vậy là Trì Tuyết hơi thẹn, cố dần cảm xúc xuống, tập
trung vào công việc trước mắt. Quế Chi nhìn thấy hết vui, mới nói.
“Nhìn cậu như vậy tớ cũng vui lây đó.”
Trì Tuyết ôm má.
“Chẳng lẽ dễ thấy đến vậy à?”
Quế Chi gật đầu chắc nịch.
“Thiếu điều viết lên trán tôi đang hạnh phúc thôi”.
Trì Tuyết nghe xong lấy gương ra soi, cô trong gương chỉ là cười tươi hơn
mọi khi một chút, đâu còn gì nữa đâu. Trì Tuyết gập gương lại, rồi lắc
đầu.
“Tớ bình thường mà.”
Quế Chi không biết nói sao nữa,
bỗng nhớ đến Kỷ Nhiên hôm nọ, trong lòng không biết có nên nói không.
Trì Tuyết nhìn thấy vẻ rối rắm của Quế Chi, mới hỏi.
“Cậu sao vậy?”
Quế Chi cầm ly trà sữa của mình, hút một hơi rồi nói.
“Chồng cậu không phải người bình thường đâu.”
Trì Tuyết nhìn Quế Chi một đỗi, thiếu điều sờ trán xem thử Quế Chi có nóng sốt không thôi. Quế Chi nghĩ một lúc, mới tiếp.
“Trì Tuyết, cậu chưa bao giờ mua đồ hiệu sao?”
Trì Tuyết lắc đầu.
“Nhà tớ có tiền thật, đồ của tớ toàn là bố mua cho, tớ rất ít khi dùng tiền của ông ấy.”
Bởi vì từ nhỏ, với Trì Tuyết, sự trợ cấp tiền bạc của ông giống như một sự
đổi chác tình yêu. Bao nhiêu tiền trong tài khoản, là bấy nhiêu tình cảm ông dành cho Nhã Linh. Nên cô không muốn động vào số tiền ấy, có tiêu
xài cũng chỉ là những vật thiết yếu, không theo đuổi phù phiếm xa hoa.
Quế Chi tuy là không hỏi chuyện gia đình của Trì Tuyết bao giờ, nhưng bạn
thân có những chuyện không cần nói cũng có thể hiểu nhau. Quế Chi biết
tính cách có phần cực đoan với người giàu có của Trì Tuyết, thành ra bây giờ mới không biết phải nói sao với Trì Tuyết. Nhất là người tên Kỷ
Nhiên nọ, xuất hiện bên cạnh Trì Tuyết ngẫu nhiên mà trùng hợp như thế,
Quế Chi không thể thôi lo lắng.
“Chồng cậu, không phải là người đơn giản như cậu nghĩ đâu…”
“Chồng tớ đương nhiên không đơn giản rồi, mà sao cậu lại nói vậy?”
“Cho dù cậu nói cậu và Kỷ tổng ký hợp đồng hôn nhân nhưng tớ suy nghĩ mãi,
tại sao người đó lại là cậu, thực sự tớ cảm thấy Kỷ tổng không hề đơn
giản như vẻ bề ngoài, tớ lo cậu bị đùa giỡn tình cảm”.
Trì Tuyết gật đầu, không để việc này trong lòng.
Kỷ Nhiên ở cùng cô ngần ấy thời gian, thói quen ăn uống của anh rất đơn
giản cũng rất dễ tính. Nếu anh ấy muốn lợi dụng cô thì được lợi gì chứ?
Trì Tuyết lắc đầu, quan trọng nhất, là cô tin tưởng anh.
Gió tầng nào, mây tầng ấy. Nếu anh có điều kiện, hẳn sẽ chọn người môn đăng hộ
đối, sao lại chọn một người như cô? Trì Tuyết không hề có suy nghĩ viển
vông, càng không mơ ước sẽ có một người đàn ông hoàn hảo đến cạnh mình
gì cả.
“Cảm ơn cậu, nhưng tớ không tốt số đến vậy đâu”.
“Thôi nào Trì Tuyết, cậu cảm thấy như thế nào mới là tốt số? Ai chẳng muốn
một người chồng hoàn hảo, sống trên đời phải có ước mơ chứ?”
Trì Tuyết lắc đầu.
“Tớ không có”.
Trì Tuyết chống cằm, nhìn xương rồng muốn vươn ra đón nắng mai.
“Cậu cũng biết mà, tớ không phải người quá xinh đẹp, gia đình cũng chẳng có
gì xuất chúng hơn ai, nên tớ không hy vọng những thứ xa vời ngoài tầm
với. Người yêu, chồng gì cũng vậy. Tớ bình thường, tớ hy vọng anh ấy
cũng bình thường. Tài chính của tớ bao nhiêu, chồng tớ hơn tớ một chút
là được, miễn cưỡng một chút cũng gọi là cùng giai tầng, có thể chung
tiếng nói, chung lối sống. Nếu có một người quá hoàn hảo, tớ sẽ thấy tự
ti, sẽ cố gắng gồng lên để bằng với anh ấy… Tớ muốn có thể là người
sóng vai với anh ấy, không cần phải chạy theo anh ấy. Mặc dù hiện tại
anh ấy không phải kiểu người mà tớ luôn hi vọng nhưng anh ấy thật sự rất xuất chúng. “
Trì Tuyết gật đầu khe khẽ.
“Đúng là như vậy, nên tớ chẳng hy vọng gặp người như tiểu thuyết, tớ chỉ hy vọng anh ấy thương tớ, là đủ rồi”.
Trì Tuyết không ưa những người có lối sống quá phù phiếm, chẳng thích người quá giàu có, Quế Chi không phải lần đầu tiên nghe thấy quan điểm của
Trì Tuyết, nhưng mỗi lần nghe thấy lại thấy như Trì Tuyết đang tự ti quá mức.
“Cậu nhìn thoáng ra một chút, cậu có thua gì ai đâu?”
“Được rồi, cậu khen nữa tớ cũng không mua trà sữa cho đâu”.
Quế Chi cốc Trì Tuyết một cái.
“Bạn tớ, tớ khen, ai cần cậu mua trà sữa chứ”.
Trì Tuyết mỉm cười không nói, đan mấy ngón tay vào nhau, chấm dứt đề tài này như vậy.
***
Trời đã ngã chiều.
Phố Giang ngoài kia trở gió, mùa đông đã gần kề. Trì Tuyết cứ nghĩ lời của
Quế Chi nói, rồi nhìn ra bên ngoài xơ xác gió lạnh, mấy lá cây rơi
xuống, theo cơn gió rụng đầy vai.
Trì Tuyết lao về phía Kỷ Nhiên trong cơn gió bấc, đã thấy anh ôm lấy cô,
rồi kéo cô vào trong xe. Trì Tuyết mới xoa xoa tay, lạnh đến độ mặt ửng
hồng. Kỷ Nhiên thấy cô xoa mãi, kéo tay cô về phía mình. Trì Tuyết đang
không biết anh làm gì, đã thấy anh xoa xoa tay cô, phả hơi ấm lên, rồi
lại chà sát. Phái nam luôn ấm áp hơn nữ một chút, Kỷ Nhiên xoa một lúc,
tay cô đã ấm sực. Bấy giờ anh mới buông tay cô ra, gài đai an toàn cho
cô.
“Đỡ lạnh chưa?”
Trì Tuyết gật gật đầu, cảm thấy gương
mặt lúc này của anh đẹp trai đến say lòng. Cô âm thầm cúi đầu khẽ cười,
hai má hây hây đỏ hồng như người say. Kỷ Nhiên thấy cô ấm rồi, mới khởi
động xe chạy đi.
“Tối nay dẫn em ra ngoài ăn nhé, em muốn ăn gì?”
Bên ngoài trời trở lạnh rồi, Trì Tuyết chợt nhớ nồi lẩu cay nồng, không suy nghĩ gì đã chọn ngay.
“Mình đi ăn lẩu nấm đi. Trời lạnh vậy ăn lẩu là ngon nhất.”
Anh gật đầu, lái xe đến một nhà hàng lẩu. Trì Tuyết thấy anh đi đỗ xe. Trì
Tuyết đứng đợi một chút, đã thấy Kỷ Nhiên quay lại, anh vừa đến đã nắm
tay cô, kéo cô vào nhà hàng lẩu. Chọn một nồi lẩu, ngồi ở một góc yên
tĩnh, nhìn quang cảnh thành phố lên đèn bên ngoài. Trì Tuyết cảm thấy
mùa đông này là thời gian ấm áp nhất của mình từ trước đến giờ, cô không động đũa, nhìn Kỷ Nhiên đang gấp thử một miếng từ nồi lẩu sôi ùng ục,
nếm một chút rồi đặt đũa xuống.
Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Trì Tuyết.
“Sao vậy em? Không ngon à?”
Trì Tuyết lắc đầu.
“Ngon lắm”.
Kỷ Nhiên nghe xong, mới gắp cho cô nấm và thịt bò.
“Ngon thì ăn nhiều một chút”.
Trì Tuyết thấy miếng bò trong chén, lòng ngọt ngào như mật, ăn lẩu mà cứ ngỡ ăn đường…