Kỵ Sĩ Mặt Trời - Chương 24 - Chương 24
Vào một ngày đi học bình thường như bao ngày.
Trong giờ giải lao, Ngọc Nghi hí hửng chạy lên bàn đầu với hai tấm vé gì đó trên tay: “Hoài Chiêu!”
Người vừa được gọi liền dời mắt khỏi quyển sách trên bàn, mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy? Trông cậu hình như đang vui.”
“Đương nhiên! Xem nè…” Ngọc Nghi nhe răng cười, cô cầm hai tấm vé quơ qua
quơ lại giữa không trung, “Mình được cho hai tấm vé xem bộ phim vừa ra
rạp nè, nhưng đang không biết phải làm gì với nó.”
Hết nhìn hai tấm vé rồi lại nhìn người trước mặt, Hoài Chiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Thì chỉ cần đi xem phim là được mà?”
Vấn đề này khó lắm sao?
“Ấy không phải! Ý mình là, có tới hai vé cho nên…”
“Vậy là cậu được xem hai lần?” Hoài Chiêu tiếp lời, “Thích thế còn gì.”
Ngọc Nghi lại một lần nữa cạn lời, thật không biết phải làm gì khi đối mặt
với con người khờ khạo này. Thôi thì cô sẽ rút kinh nghiệm vậy. Đối với
Hoài Chiêu thì không nên nói chuyện lắt léo quá làm gì, cô ấy vốn chẳng
thể hiểu theo nghĩa lãng mạn nào cả.
Nghĩ vậy, Ngọc Nghi quyết định nói thẳng: “Hoài Chiêu à, tan học tụi mình cùng đi xem phim nhé?”
“Hở?” Hoài Chiêu khá ngạc nhiên trước lời mời đột ngột này, nhưng rất nhanh đã đồng ý, “…Cũng được, tôi đi với cậu.”
“Hoan hô!” Biết thế đã nói vậy ngay từ đầu cho nhanh rồi. Ngọc Nghi phấn khích nhảy cẫng lên, “Mình mong chờ lắm đó, hihi~”
Ngay tức khắc, Ngọc Nghi lại lần nữa chạy đâu mất dạng. Ngân Châu thấy bên
cạnh Hoài Chiêu quá mức yên tĩnh liền chạy đến khuấy động bầu không khí.
“Nè~ Hoài Chiêu!” Ngân Châu bước đến bên Hoài Chiêu với nụ cười tinh nghịch trên môi, “Nghe nói cậu định đi xem phim với Nghi hả? Hẹn
hò à?”
“Hẹn hò?” Hoài Chiêu nhướng mày, cô khẽ lắc đầu, “Chỉ là đi chơi thôi.”
“Haha, chắc vậy ha.” Ngân Châu không khỏi bật cười khúc khích, cho đến khi
thấy người nào đó đang tỏ vẻ khó chịu thì mới miễn cưỡng dừng lại, “Nếu
cậu nói vậy thì thôi.”
“Ừ.” Hoài Chiêu thở dài và cúi đầu đọc sách.
Nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại hỏi người nãy giờ vẫn còn lảng vảng quanh
mình: “Ngân Châu, cậu biết phim nào mới ra rạp không?”
“Phim mới
ra rạp à…” Ngân Châu đặt tay lên cằm, nghiêm túc suy nghĩ, “Có nhiều
bộ vừa ra mắt lắm. Nhưng nếu Nghi mời cậu đi cùng thì… Phim tình cảm!
Chắc chắn luôn!”
“Tại sao?”
“Chẳng phải rõ ràng quá rồi
sao!?” Ngân Châu thốt lên, cô tiến lại gần và đặt cả hai tay lên vai
Hoài Chiêu, càng nói càng hăng, “Nghi sẽ đưa cậu đi xem một bộ phim lãng mạn sến súa! Rồi hai người sẽ nắm tay nhau, tựa đầu vào nhau và thậm
chí là nhìn sâu vào mắt nhau khi đến đoạn cao trào nào đó!”
“…” Hoài Chiêu không nói nên lời. Đột nhiên cô cảm thấy hối hận vì đã đề cập chủ đề này với Ngân Châu.
Sau khi Ngân Châu bỏ tay ra, Hoài Chiêu thất vọng thở dài và lạnh lùng bày tỏ: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Cơ mà nếu là Ngọc Nghi thì… Có lẽ sẽ có khả năng làm mấy chuyện kể trên thật.
Hoài Chiêu quay lại sự nghiệp đọc sách của mình, hoàn toàn gạt đi việc sẽ
xem bộ phim nào cùng Ngọc Nghi. Hơn mười phút sau, có tiếng bước chân
đang nhanh chóng chạy về phía cô. Cô không để ý đến và tiếp tục cắm mặt
vào những hàng chữ chi chít trên giấy. Vì cô biết rõ người vừa đến là
ai.
“Nghi yêu dấu của cậu đã trở lại rồi đây!”
“Mừng cậu trở lại.” Hoài Chiêu không buồn ngẩng đầu lên, đáp qua loa.
“Hehe, Hoài Chiêu!” Ngọc Nghi cười toe toét. Thấy Hoài Chiêu còn bận đọc sách, mà cô thì không dám chắn mất tầm nhìn của cô ấy, nên đành để nhờ mấy
túi nhựa đầy ắp đồ ăn lên bàn của người khác, “Làm phiền chút nha, cậu
có thể lấy vài cái bánh cũng được.”
“Thật hả? Cảm ơn nhé!” Cậu
trai đột nhiên bị chiếm dụng bàn kia hí hửng đáp, sau khi cầm hai gói
snack còn không quên nhường luôn chỗ ngồi bên cạnh cho Ngọc Nghi.
Chứng kiến hết sự việc diễn ra nãy giờ, Hoài Chiêu thắc mắc ngước nhìn cô gái nào đó vừa ngồi xuống cạnh bàn mình: “Cậu mua gì mà nhiều thế?”
“Mua cho cậu á!” Ngọc Nghi xé một gói bánh ra và đưa nó cho Hoài Chiêu,
“Đừng đọc sách nữa. Đang là giờ giải lao mà, cậu nên để đầu óc thư giãn
một chút.”
Nhận lấy gói bánh người kia đưa cho, Hoài Chiêu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
“À, quên đưa cậu cái này!” Ngọc Nghi nhét một vé xem phim vào tay Hoài Chiêu, “Đây, của cậu.”
Hoài Chiêu vội giữ chặt tấm vé. Cô không thể rũ bỏ cảm giác thích thú đang
dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên cô đi xem phim, hơn nữa còn là
xem phim cùng một ai đó.
“Đằng ấy có vẻ háo hức quá ha.” Nhận
thấy khóe môi người kia đang dần cong lên thành một nụ cười vui vẻ, Ngọc Nghi lại giở giọng trêu chọc.
Hoài Chiêu chớp chớp mắt, rất nhanh đã quay lại bộ mặt xa cách thường ngày.
Tốc độ lật mặt này nhanh đến mức làm Ngọc Nghi không khỏi kinh ngạc.
“Cơ mà…” Ngọc Nghi nói tiếp, “Phim bắt đầu chiếu sau 30 phút kể từ giờ
tan học. Nên chắc chúng ta không có thời gian thay đồ đâu.”
Hoài Chiêu chỉ gật đầu không đáp.
Cả hai cùng ngồi ăn thêm vài gói snack và uống hộp sữa trái cây mà Ngọc
Nghi mua về. Mãi cho đến khi tiếng trống báo hiệu hết giờ giải lao vang
lên, họ mới tách nhau ra.
Buổi chiều rất nhanh đã tới.
Bầu trời có chút ngả sang sắc cam, những đám mây bồng bềnh lững lỡ trôi,
thi thoảng lại có cơn gió lành lạnh thổi qua khiến mấy hàng cây ven
đường như đang vẫy tay chào con người.
Dọc theo các dãy nhà dân, mấy cửa hàng tạp hóa hay quán ăn đều rộn ràng, tấp nập người mua kẻ
bán. Khu phố cũng như được tiếp thêm sinh khí, tràn trề sức sống hẳn
lên.
Hai cô gái vẫn còn đeo cặp trên lưng, đang cùng nhau trò chuyện khi trên đường đến rạp chiếu phim.
Khi gần đến nơi, Hoài Chiêu mới sực nhớ ra một điều mà cô chưa kịp hỏi: “Nghi, tôi vẫn chưa biết chúng ta sẽ xem phim gì.”
“Ồ đúng rồi! Mình quên không nói với cậu. Chúng ta sẽ xem phim kinh dị nhé!”
“…Kinh dị?” Hoàn toàn khác xa so với mấy lời suy diễn kia của Ngân Châu.
Ngọc Nghi dừng bước và liếc mắt nhìn người bên cạnh. Cô bắt đầu bắt chước
cách chuyển động và âm thanh gào rú của một con quái vật nào đó, sau đó
hướng về phía Hoài Chiêu mà cười khúc khích: “Hì hì~ Mình nghĩ là Hoài
Chiêu sẽ thích nó. Hay là cậu định rút lui? Hửm?”
“Không, tôi không–”
“Tốt! Giờ thì chúng ta đến rạp chiếu phim thôi nào!!” Ngọc Nghi bất ngờ reo
lên, sau đó dắt tay Hoài Chiêu chạy băng băng trên vỉa hè vắng người.
Khi đứng trước quầy soát vé, Hoài Chiêu vừa cảm thấy mới lạ, lại vừa có
chút lo lắng. Được thông báo rằng sẽ xem một bộ phim kinh dị ở phút cuối cùng khiến cô càng thêm bất an. Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để xem
một bộ phim kinh dị. Nhưng đây là phim mà Ngọc Nghi chọn, nên chắc nó sẽ hay hơn mấy cái phim lãng mạn gì đó mà Ngân Châu đề cập đến?
Sau khi Ngọc Nghi mua một hộp bỏng ngô to đùng và hai cốc coca, hai người bắt đầu tiến vào rạp và ngồi vào vị trí của mình.
Chỉ sau ít phút quảng cáo thì bộ phim đã bắt đầu ngay lập tức.
Nội dung phim kể về một gia đình chuyển đến sống tại ngôi nhà bị ám bởi hồn ma của người chủ cũ. Gia đình ấy thường xuyên nghe thấy hàng loạt tiếng động vang lên trong nhà, chẳng hạn như tiếng mở cửa cót két và tiếng
nước nhỏ lách tách từ vòi nước. Mọi chuyện cứ tiếp diễn cho đến tận một
đêm nọ, họ đã nhìn thấy hồn ma kia. Khi cả gia đình cố gắng xua đuổi hồn ma, những điều ma quái và kỳ lạ hơn bắt đầu xảy ra xung quanh ngôi nhà, thậm chí là xung quanh những thành viên trong gia đình đó.
Hoài Chiêu đã cố hết sức để giữ bình tĩnh trong suốt quá trình chiếu phim,
tuy nhiên cô vẫn cảm thấy hơi giật mình trước những cú twist bất ngờ.
Và cô không thể biết rằng, Ngọc Nghi đã quan sát cô từ nãy đến giờ và thu hết mọi phản ứng của cô vào mắt.
Ngọc Nghi thưởng thức tí bỏng ngô. Tuy là phim rất hay, nhưng cô lại có hứng thú hơn với cái cách nỗ lực giữ bình tĩnh kia của Hoài Chiêu. Đây là
lần đầu tiên cô được thấy bộ mặt yếu đuối này của cô ấy.
Thế là, cô quyết định đùa Hoài Chiêu một chút cho vui.
Khi nhạc nền rùng rợn dần được phát lên, Ngọc Nghi lén lút đặt tay ra sau
lưng Hoài Chiêu, rồi từ từ di chuyển các ngón tay dọc theo người cô ấy.
“A…!”
Hoài Chiêu giật mình và bật dậy khỏi chỗ ngồi, cô kêu lên một tiếng khiến
mọi người trong rạp đều đồng loạt hướng mắt về phía cô với đầy vẻ tò mò. Hoài Chiêu lập tức che miệng lại và cảm thấy vô cùng xấu hổ trước những gì mình vừa làm.
Cô cúi đầu xin lỗi mọi người vì đã làm ồn. Sau khi ngồi xuống, cô lườm kẻ vừa làm chuyện xấu và đang cười như được mùa bên cạnh, khẽ gằn giọng để tránh gây thêm sự chú ý: “Tự nhiên cậu làm
gì thế!?”
“M-Mình xin lỗi mà… Haha…” Nói thì nói vậy nhưng Ngọc Nghi vẫn không cách nào ngừng cười được.
Hoài Chiêu không thèm đếm xỉa đến người kia nữa. Cô hướng mắt nhìn màn hình
rộng lớn, thậm chí còn nhích người ra xa Ngọc Nghi hơn.
Đột nhiên cô lại cảm giác có một cánh tay quàng qua vai mình.
“Thôi mà, cho mình xin lỗi.” Ngọc Nghi nhỏ giọng thì thầm, vẻ mặt không thể
nào chân thành hơn được nữa, “Nếu cảm thấy sợ thì cậu có thể bám vào
mình, nhé?”
Hoài Chiêu không quay đầu lại, nhưng đồng thời vẫn vì câu nói này của Ngọc Nghi mà cảm thấy thoải mái hơn. Cô giữ cho mình
một biểu cảm bình tĩnh nhất có thể, rồi dần thả lỏng cơ thể dựa vào ghế
ngồi.
Trong suốt thời gian còn lại của bộ phim, Hoài Chiêu vẫn
không được ổn cho lắm. Nhưng khi Ngọc Nghi ở gần lại khiến cô cảm thấy
có gì đó rất khác biệt so với lúc nãy. Cô đã bớt căng thẳng hơn, và còn
có thể thuận lợi xem hết bộ phim mà không phải hét lên một lần nào nữa.
“Aaa~ Cậu thấy phim này thế nào?” Khi vừa rời khỏi rạp, Ngọc Nghi vươn vai một cái và hỏi người bên cạnh.
Nhưng Hoài Chiêu lại im lặng, dường như cô đang chìm sâu trong mớ hỗn độn nào đó.
“Hoài Chiêu à? Xin chào?”
“…A. Xin lỗi, tôi hơi phân tâm một chút.” Nghe tiếng gọi, Hoài Chiêu vội trả lời, cô cố rũ bỏ những suy nghĩ của mình, “Tôi nghĩ bộ phim khá
là…hay, tôi thích nó.”
“Hì hì~ Nghe cậu nói vậy mình vui lắm!” Đôi mắt Ngọc Nghi sáng lấp lánh, cô cười toe toét với Hoài Chiêu.
Hoài Chiêu cúi đầu xem đồng hồ đeo tay: “Cũng muộn rồi, chúng ta về thôi. Ngày mai còn có bài kiểm tra đấy, cậu nhớ học bài.”
“Aa~ Tuân lệnh!”
Hai người đã đi được một đoạn đường, nhưng Hoài Chiêu vẫn không thể rũ bỏ được cảm giác muốn nói điều gì đó với Ngọc Nghi.
Cô vội vươn tay níu lấy vạt áo của người kia: “Nghi!”
“H-Hả? Cậu sao vậy?”
“Tôi, tôi…” Hoài Chiêu cố sắp xếp lại từ ngữ của mình và hít vào một hơi
thật sâu trước khi nói tiếp, “…Tôi chỉ muốn nói là, cảm ơn cậu vì hôm
nay đã đưa tôi đi xem phim.”
“Hoài Chiêu à…” Ngọc Nghi không
biết lúc này bản thân nên nói gì cho thật lãng mạn, “N-Nếu cậu thích
thì… Sau này, chúng ta sẽ thường xuyên cùng đi xem phim. Mà không chỉ
mỗi xem phim thôi, còn có…rất nhiều việc khác nữa, có rất nhiều việc
chúng ta có thể cùng làm trong tương lai.”
“Ừ, chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm hết nhỉ.”
Cả hai cô gái không hẹn mà cùng lúc dừng lại. Họ chỉ nhìn chằm chằm vào nhau, không thốt lên một lời nào.
Cuối cùng, Hoài Chiêu là người phá vỡ sự im lặng này: “Không hiểu tại sao… Nhưng khi có cậu, tôi cảm thấy mọi thứ đều trở nên rất khác biệt.”
Chứng kiến nụ cười ấm áp nở rộ trên khuôn mặt của nàng thơ, Ngọc Nghi vô cùng ngạc nhiên trước những lời cô ấy vừa nói. Dù đã biết trước rằng Hoài
Chiêu đích thực là một kẻ “lù khù vác cái lu mà chạy”, nhưng Ngọc Nghi vẫn không tránh khỏi việc đỏ bừng mặt.
“Hoài Chiêu à…” Cô bước lại gần Hoài Chiêu, mỉm cười đáp, “Mình thật sự
không biết phải nói sao… Nhưng đối với mình, cậu thật sự…là một
người rất quan trọng.”
“Cậu cũng rất quan trọng đối với tôi, Nghi à.”
Hai người lại lần nữa trao đổi ánh mắt với nhau.
Rồi Hoài Chiêu bất chợt tiến thêm một bước và ôm chầm lấy Ngọc Nghi.
Họ cứ giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, cho đến khi Hoài Chiêu tách mình
ra khỏi người kia và đang cố che đi khuôn mặt đỏ ửng của mình: “Xin lỗi, tôi chỉ làm như cách cậu hay làm thôi…”
Nói rồi Hoài Chiêu lén đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy người kia cũng đỏ mặt giống mình, hơn nữa
còn đang che miệng lầm bầm: “Dễ thương quá…”
“Gì thế?”
“K-Không có gì đâu! Vậy, mình đưa cậu về nhé?”
“Được, vậy nhờ cậu.”