Chương 307: Tình thương bất thương (TOÀN VĂN HOÀN)
- Trang Chủ
- Kính Vị Tình Thương - Tề Nhan - Trăn Trăn
- Chương 307: Tình thương bất thương (TOÀN VĂN HOÀN)
Tại thôn Quảng Ngư ở Quỳnh Đài, trong góc hẻo lánh nhất ngôi làng có hai túp lều tranh được xây bằng gạch bùn và rơm rạ, xung quanh còn có hàng rào bao bọc, trông giống như một hộ gia đình. Tuy nhiên, giữa hai túp lều tranh còn được dựng thêm một hàng rào nữa, miễn cưỡng chia một nhà ra làm hai.
Trong sân một trong hai gian nhà lá đó chất đầy củi, có nuôi mấy con gà, cũng có một cối xây bằng đá. Trong góc sân có dựng thêm một nhà kho nhỏ giản dị, xem ra là nhà bếp.
Thứ gì đó trông như phân ngựa được đặt đối diện với nhà bếp, bên trong có trồng vài vị thuốc, bên cạnh là sợi dây được mắc qua hai khúc gỗ, dùng để treo mấy bộ y phục sạch sẽ. Trên khúc gỗ còn treo mấy xâu cá mặn phơi khô, tuy hơi đơn sơ…nhưng tràn ngập hơi thở của sự sống.
Mặc dù chỉ cách một hàng rào, nhưng nửa bên kia lại có cảnh tượng hoàn toàn khác. Tuy cũng là gian nhà lá giống y hệt bên này, nhưng ngoại trừ cỏ dại ra thì trong sân không có gì cả, có vẻ như đã lâu không có người ở, bị bỏ hoang rồi.
Nhưng bên trong ngôi nhà lá đóng chặt này có một người.
Trong phòng ánh sáng rất mờ, chỉ có một cái giường, một cái ghế, một cái bàn, cùng với cái rương gỗ ở chân giường.
Có một người đang ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, người đó mặc lên người bộ trường sam trắng bệch vì giặt đi giặt lại quá nhiều lần, ống tay và vạt áo thì có vài mảnh vá. Người này búi tóc theo kiểu nam tử, cẩn thận vấn mái tóc đen lên đỉnh đầu, cố định bằng một mảnh vải.
Làn da người này trắng một cách bất thường, giống như là đang bị bệnh, nhưng nói đúng hơn là cái kiểu trắng bệch đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời. Người này còn có đôi mắt màu hổ phách, cứ nhìn bức tranh trên tường mà suy nghĩ xuất thần.
Ai có thể ngờ được?
Người uể oải trong căn phòng này chính là hoàng phu điện hạ tiếng tăm lừng lẫy đã bị xóa sổ khỏi sử sách, cũng là Hãn Vương Xanh Lê bộ bắc Kính Quốc Khất Nhan A Cổ Lạp. Tuy nhiên, người Vị Quốc càng thích gọi là: Tề Nhan, Tề Duyên Quân.
Bây giờ là năm Thừa Khải thứ tám, hoàng phu điện hạ cũng đã hoăng thệ được ba năm.
Thế mà hoàng phu điện hạ lại ở Quỳnh Đài cách hoàng thành mấy ngàn dặm, ở nơi được xưng là nơi tận cùng của trời, nơi phía nam của mây.
Đây là nơi tận cùng của trời đất, ngay cả ý chỉ của triều đình cũng rất khó truyền tới đây. Người dân nơi đây dựa vào biển kiếm ăn, nếu như không phải chuyện tất yếu thì rất ít khi bọn họ đi bộ ra bên ngoài. Bởi vì muốn đi bộ về phía bắc thì phải đi xuyên qua một khu rừng tối dài trăm dặm. Vì lẽ đó, nơi này gần như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ba năm trước, hoàng phu Tề Nhan uống thuốc giả chết, liên hợp với Đinh Dậu chạy thoát.
Đinh Dậu đã tìm thấy ghi chép về Cóc lửa trong bút ký của công chúa tiền triều: Cóc lửa là một loài sinh vật chỉ có thể sinh sống ở những nơi cực nóng. Nếu nhiệt độ hơi có gì bất thường thì nó sẽ chết ngay lập tức, dược hiệu cũng sẽ biến mất theo. Tòan bộ đại lục Vị Quốc, chỉ có vùng cực nam Quỳnh Đài có loài sinh vật này. Theo thời gian, Cóc lửa dần trở thành sinh vật trong truyền thuyết.
Đinh Dậu dẫn Tề Nhan xuôi về hướng nam tới nơi này, lấy Cóc lửa làm thuốc. Sau hơn một năm điều trị, cuối cùng cũng xem như là trị hết thủy chứng trong cơ thể Tề Nhan.
Nhưng thần trí của Tề Nhan cũng không có chuyển biến tốt. Mãi đến tận năm ngoái, những gì Tề Nhan dự đoán đã trở thành hiện thực. Nàng hoàn toàn mất trí nhớ, biến thành một người không có quá khứ, cũng không có hồi ức.
Nàng quên Nam Cung Tĩnh Nữ, quên mình là hoàng phu và Hãn Vương, quên huyết hải thâm cừu, mất đi toàn bộ ký ức.
May mà hành vi của Tề Nhan cũng không có thoái hóa như ký ức của nàng, nàng vẫn thông minh như lúc trước, đọc sách tập viết cũng không làm lỡ.
Ban đầu Đinh Dậu còn muốn tìm cách trị liệu cho Tề Nhan, nhưng thứ nhất là năng lực của hắn có hạn, thứ hai là Đinh Dậu cảm thấy: Cả đời Tề Nhan quá khổ, đây có lẽ là sự bù đắp tốt nhất mà ông trời ban cho nàng. Ngoại trừ mất đi ký ức ra, Tề Nhan chỉ kiệm lời ít nói hơn mà thôi, cũng không có bị ảnh hưởng gì khác. Dần dần, Đinh Dậu liền từ bỏ ý định chữa khỏi Tề Nhan.
Nàng vẫn tên là Tề Nhan, bởi vì ở đây tin tức bị tắc nghẽn, nên các thôn dân cũng không biết Tề Nhan là ai. Ngoài ra, trùng hợp là trong làng chài này, “Tề” là một dòng họ lớn, lấy tên này thì ít nhất sẽ không bị dân bản xứ bắt nạt.
Đinh Dậu cũng sửa lại tên, gọi là Tề Dậu. Hai người giả làm một đôi đường huynh đệ [1] cắm rễ ở lại làng chài này.
[1] Đường huynh đệ: anh em chú bác.
Đinh Dậu phụ trách một ngày ba bữa, Tề Nhan thì hiếm khi xuất hiện.
Tề Nhan nhìn bức chân dung trên vách tường, tuy trang giấy đã có chút ố vàng, nhưng không khó nhìn ra cuộn tranh này vô cùng quý giá, có vẻ hoàn toàn không hợp với tất cả mọi thứ trong căn phòng này.
Tề Nhan không nhớ rõ người trong tranh, thậm chí không nhớ mình đã tự tay vẽ ra bức tranh này. Tuy nhiên, bức tranh này đối với Tề Nhan lại có một sức hút khó mà giải thích, nàng thường nhìn đến mỗi mê mẩn, quên mất thời gian đang trôi qua.
Tề Nhan cũng từng hỏi Đinh Dậu về lai lịch bức tranh này, Đinh Dậu nói với nàng: “Bức tranh này là giấc mơ hồi niên thiếu của Tề Nhan. Có một ngày tỉnh mộng, Tề Nhan liền năn nỉ hắn tìm bút mực để vẽ lại người trong giấc chiêm bao ấy.”
Tề Nhan hỏi: “Vậy sao ta không nhớ rõ?”
Đinh Dậu đáp: “Chúng ta bị sơn tặc chặn đường cướp của, ngươi bị kinh sợ nên mất trí, may mà có tráng sĩ tốt bụng cứu giúp. Vị tráng sĩ kia nói, diện mạo của ngươi dễ bị kẻ xấu mơ ước, vì lẽ đó ta mới cho ngươi giả làm nam tử, chạy trốn tới đây.”
Tề Nhan dường như bị những lời Đinh Dậu nói làm cho hoảng sợ. Sau khi tới làng chài, nàng vẫn dùng thân phận nam tử hành tẩu nơi hậu thế, cố chấp không chịu mặc nữ trang, dù có phải dùng vải bố quấn ngực thì cũng phải mặc nam trang mới được.
Vết sẹo trên ngực Tề Nhan gần như đã lành hẳn, thuốc là Tề Nhan tự mình thoa, nhưng nàng căn bản không nhớ vết sẹo trên ngực từ đâu mà có.
Thuốc này tên là Ngưng Hương cao, là bí phương Đinh Dậu phát hiện trong bút ký của công chúa tiền triều, vô cùng hữu dụng.
Trong sân vang lên giọng nói của Đinh Dậu: “Ăn cơm.”
Tề Nhan dời mắt khỏi bức tranh, yên lặng bước ra cửa. Một tia sáng rọi vào khuôn mặt nàng, Tề Nhan cau mày giơ tay che ánh nắng lại, làn da tái nhợt của nàng dưới ánh mặt trời càng ánh lên màu trắng ngà.
Chỗ ăn cơm được đặt bên nửa cái sân còn lại, gồm một cái bàn gỗ và hai cái ghế đẩu nho nhỏ. Tề Nhan cầm đũa, bắt đầu ăn trong im lặng, nhưng nàng chỉ ăn món cá khô hầm rau dại ở trước mặt.
Đinh Dậu thở dài, hắn xé một cái đùi gà, đặt vào chén Tề Nhan: “Đừng luôn chỉ ăn mấy món ở trước mặt.”
“Ừm.” Tề Nhan ngoan ngoãn gật đầu, từ khi mất đi ký ức, Tề Nhan cực kỳ ít nói, bình thường là Đinh Dậu hỏi một câu nàng liền đáp một câu. Ngoại trừ lần dò hỏi lai lịch bức tranh kia ra, ba năm qua Tề Nhan chưa từng chủ động nói câu nào với Đinh Dậu. Nàng thậm chí không có dò hỏi về quá khứ của mình, cứ thản nhiên tiếp nhận việc mình trống rỗng như vậy.
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan, ngay cả hắn cũng không biết mình hao tâm tổn trí đưa Tề Nhan tới đây đến tột cùng là đúng hay là sai. Người trước mắt thật sự giống như là cái xác không hồn, về phần trái tim nàng…không biết đang lạc ở phương nào.
Đinh Dậu: “Ngày nào ngươi cũng uể oải ở trong phòng như vậy cũng không phải là cách, nếu cứ tiếp tục thì sức khỏe sẽ gặp vấn đề.”
Tề Nhan:…
Đinh Dậu: “Ta đã thương lượng với Lý chính, trùng hợp là bên trường tư thục đang thiếu một vị tiên sinh dạy nhập môn thư pháp, mấy ngày nữa ngươi tới đó dạy học đi.”
Tề Nhan trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng bảo “được”.
Đinh Dậu thấy Tề Nhan như vậy thì cực kỳ khổ sở. Tề Nhan như vậy…ai mà không buồn chứ?
Mấy năm qua Đinh Dậu ở trong thôn trị bệnh cứu người, tích lũy được danh tiếng tốt. Mấy ngày trước đây, Lý chính còn cố ý đến gặp hắn, Đinh Dậu liền xin cho Tề Nhan làm tiên sinh dạy học.
Đinh Dậu cho rằng Tề Nhan sẽ từ chối, vì thế hắn đã nghĩ xong lý do thoái thác, nhưng không ngờ Tề Nhan lại đồng ý ngay lập tức.
– —
Nhưng thế đạo bên ngoài rừng tối lại có một dáng vẻ khác. Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn giao toàn quyền triều chính cho Thái Tử Nam Cung Phù, sau đó dẫn theo vài vị cao thủ đi sâu vào dân gian, gọi là cải trang vi hành.
Bên trong xe ngựa lắc lư, Thu Cúc nhìn khuôn mặt gầy gò của chủ tử nhà mình, nàng mở hộp thức ăn bên cạnh ra rồi lấy hai đĩa bánh ngọt đặt trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: “Chủ tử, người dùng một chút đi. Ngày hôm nay trời còn chưa sáng người đã đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa ăn một bữa cơm đàng hoàng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn lướt qua bánh ngọt trên bàn, than nhẹ một tiếng: “Ngươi đói thì ăn chút đi, ta không đói bụng.”
Thu Cúc: “Chủ tử, từ khi rời khỏi địa phận Nam Dương, người vẫn luôn rầu rĩ không vui, mấy ngày liên tục đều không ăn uống đầy đủ. Nếu người mệt rồi đổ bệnh thì phải làm sao bây giờ?”
Nam Cung Tĩnh Nữ lẩm bẩm nói: “Thu Cúc…”
Thu Cúc: “Có nô tì.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi nói xem, đến tột cùng nàng ấy đang trốn ở nơi nào? Chúng ta đã tìm mười mấy châu phủ, thiên hạ này lớn như vậy, nếu nàng ấy thật lòng muốn trốn…”
Thu Cúc rót một chén nước cho Nam Cung Tĩnh Nữ, đáp: “Nô tỳ tin người kia sẽ không tuyệt tình như thế. Chủ tử, không phải người đã nói rồi sao? Nếu người kia hoàn toàn tuyệt tình với chủ tử thì có thể đặt một bộ thi thể trong quan tài… Nô tỳ tin, chúng ta nhất định sẽ tìm được người kia.”
Lúc này sắc mặt Nam Cung Tĩnh Nữ mới tốt hơn một chút, tuy nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng trong lòng đã dấy lên hy vọng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: A Cổ Lạp, đến tột cùng ngươi đang ở đâu…
Lại nói, khi Nam Cung Tĩnh Nữ phát hiện trong quan tài của Khất Nhan A Cổ Lạp trống rỗng, nàng lập tức ngơ ngác tại chỗ, đến khi bình tĩnh lại thì vừa khóc vừa cười. Nàng tự tay chôn cất quan tài rỗng đàng hoàng, dẫn đám người quay về kinh thành lật tung Thừa Triêu Cung lên. Nàng nghĩ là Tề Nhan có nỗi niềm gì đó khó nói, cho nên mới để lại manh mối cho nàng, nhưng kết quả khiến nàng thất vọng rồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút đau lòng, nhưng sau đó nàng nghĩ lại: Bằng vào tài trí của Tề Nhan, nàng ấy hoàn toàn có thể không để lại dấu vết gì, sao sẽ bỏ một quan tài rỗng vào chứ?
Đây chính là manh mối lớn nhất nàng ấy để lại cho nàng, không phải sao?
Nam Cung Tĩnh Nữ một lần nữa lấy lại tinh thần, gấp rút sắp xếp vài đại thần phụ chính, giao quyền giám quốc cho Thái Tử, sai người làm bản dập bản đồ Cửu Châu hoàn vũ rồi lập tức dẫn người xuất phát.
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định dán bố cáo tìm kiếm người dị mục, nhưng nàng sợ mình khiến người có tâm tư khó lường như Tề Nhan tức giận. Lỡ như nàng dọa nàng ấy chạy mất, trốn vào rừng sâu núi thẳm thì không phải là đang tự làm khổ bản thân sao?
Nhưng biển người mênh mông thế này, tìm một người nói thì dễ chứ làm thì khó, huống chi là chỉ có thể ngầm hỏi thăm?
Nam Cung Tĩnh Nữ thường sẽ vì một bài thơ có văn phong khá giống Tề Nhan mà dẫn đoàn người nhanh chóng tìm đến nơi, mang theo tâm tình vô cùng chờ mong, dâng lễ vật lên xin được gặp mặt, nhưng đổi lại là sự thất vọng hết lần này đến lần khác.
Quá trình này có thể gói gọn trong vài lời, nhưng những vất vả trong đó, chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu rõ.
– —
Chỉ chớp mắt mà Tề Nhan và Đinh Dậu đã chuyển tới thôn Quảng Ngư được sáu năm, Tề Nhan cũng đứng vững bước chân ở trường tư thục.
Tề Nhan là người ngoài, tính cách lại quái gở, còn không có y thuật giỏi giang như Đinh Dậu. Vì thế ở trong mắt người ngoài, Tề Nhan vừa không ra biển bắt cá, vừa không có làm nông, đại nam nhân hơn ba mươi tuổi mà sống như một đại cô nương, suốt ngày cửa lớn không ra cổng trong không bước. Hơn nữa, làn da Tề Nhan vô cùng non mềm, ngay cả cô nương gia trong thôn đều không trổ mã trắng nõn và xinh đẹp được như nàng. Mà từ “xinh đẹp” này không phải là từ tốt đẹp gì để miêu tả nam tử.
Nếu không phải người cả thôn đều cần đến y thuật của Đinh Dậu, Lý chính tuyệt đối sẽ không để Tề Nhan đến trường tư thục dạy học. Lý chính nể tình Đinh Dậu, nên chỉ để Tề Nhan đến trường tư thục dạy mấy đứa nhỏ đang học vỡ lòng viết chữ.
Tuy không có thúc tu [2] nhưng mỗi ngày Tề Nhan đều được ăn trưa no nê, đến cuối tháng còn được nhận hai con cá tươi và mười con cá khô. Mặc dù người trong thôn đều cảm thấy vị “Tề tiên sinh” này căn bản không đáng cái giá đó, nhưng “Tề” đại phu rất thương người đường đệ này của hắn, không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, lấy vài món đồ nuôi cái kẻ rảnh rang này cũng được.
[2] Thúc tu: Thời cổ đại, học sinh phải tặng lễ vật cho tiên sinh của mình vào buổi gặp mặt đầu tiên để biểu hiện sự tôn trọng, lễ vật ấy được gọi là “thúc tu”.
Sau khi danh tiếng Đinh Dậu vang xa, từng có không ít tam cô lục bà đến nhà mai mối, nhưng đều bị Đinh Dậu từ chối.
Đinh Dậu nói: Đường đệ hắn là người đáng thương, tay trói gà không chặt lại không có kỹ năng sinh tồn. Nếu hắn cưới vợ thì tất nhiên phải phân gia, hắn lo Tề Nhan sống một mình sẽ chết đói.
Nghe Đinh Dậu nói như vậy, người trong thôn càng ghét Tề Nhan hơn.
Nhưng Tề Nhan đã cho người trong thôn một kinh hỉ rất lớn, chẳng ai ngờ được: Kẻ ngoại lai lập dị này thế mà viết Ngụy bi [3] rất đẹp, ngay cả viện trưởng tuổi quá sáu mươi đều thấy hổ thẹn vì không bằng.
[3] Ngụy bi: bia đá thời Bắc triều, nét chữ ngay ngắn, khoẻ mạnh tạo ra một phong cách thư pháp độc đáo.
Thôn Quảng Ngư tuy hẻo lánh nhưng cũng có không ít người biết nhìn hàng, dần dần có người đến nhà xin chữ, mà Tề Nhan cũng không bao giờ từ chối. Tuy nàng chưa bao giờ nói chuyện với người khác, nhưng chỉ cần có người tới cửa thì hầu như Tề Nhan sẽ im lặng cầm tờ giấy đối phương đưa tới, sau đó đóng cửa lại một cái “ầm”. Chỉ trong chốc lát, tờ giấy có chữ viết sẽ được truyền ra từ khe cửa.
Một tộc trưởng của gia tộc nào đó đưa chữ của Tề Nhan cho hậu bối đang làm quan ở Kiến Châu xem, hậu bối kia đánh giá rất cao chữ của Tề Nhan, thậm chí đích thân đi thuyền hồi hương, ngồi cỗ kiệu tới gặp mặt Tề Nhan.
Có vài người trẻ tuổi nhìn xa trông rộng, bọn họ xin được chữ Tề Nhan xong thì nhân lúc buổi họp chợ diễn ra mỗi tháng một lần, lén lút giấu chữ Tề Nhan trong người rồi ngồi thuyền tới một thư trai nào đó ở Kiến Châu. Hai câu đối Tề Nhan viết thế mà bán được ba lượng bạc trắng!
Tận ba lượng bạc! Bán một thuyền cá cũng chưa chắc có thể kiếm được!
Danh vọng của Tề Nhan tăng vọt chỉ trong một đêm, thậm chí vượt qua người được khen là thần y như Đinh Dậu!
Chỉ là, chuyện này đã trở thành một “bí mật” cả thôn đều biết, chỉ có Đinh Dậu và Tề Nhan là không biết.
Người trong thôn lo Tề Nhan biết được giá trị của mình sẽ rời khỏi nơi này, vì thế cả thôn liên hợp diễn kịch, giữ thái độ bình thường.
Chỉ là dần dần thường xuyên có người đến nhà, mang theo lương thực và cá tươi để xin chữ, sau đó đợi đến lúc họp chợ để mang đi bán.
Có bạc trắng vào túi, không ít người đã xây được nhà mới, chỉ có Tề Nhan và Đinh Dậu vẫn ở trong nhà lá, trải qua cuộc sống nghèo khổ nhưng tạo phúc cho người trong thôn.
Sau đó có bà mối đến nhà Tề Nhan làm mai, chỉ là tất cả bọn họ đều bị Tề Nhan cự tuyệt ở ngoài cửa.
– —
Đột nhiên có một ngày, sau khi Tề Nhan đến trường tư thục dạy học, một chiếc xe ngựa ngừng trước sân nhà Tề Nhan và Đinh Dậu…
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn có tới gần một trăm người, còn có hai nha dịch đi theo. Thôn dân muốn xem trò vui bị nha dịch quát lớn, lần lượt tránh đi.
Đối với các thôn dân thôn Quảng Ngư mà nói, đại lão gia nhà quan là sự tồn tại giống như thần tiên, trong khi đó nha dịch đã là một chức quan rất lớn.
Hai vị nha dịch kia cũng không biết thân phận người ngồi trong xe, chỉ là lão gia bọn họ gặp vị này thì sợ đến nỗi mặt tái mét, lập tức quỳ xuống đất, chắc hẳn người này là quan lớn ở kinh thành!
Hai vị nha dịch một mực cung kính đứng bên cạnh xe ngựa. Cửa xe mở ra, Cốc Nhược Lan và Thu Cúc đi xuống đứng ở bên cạnh xe trước, sau đó mới đến chính chủ…
Nam Cung Tĩnh Nữ mặc lên người thường phục, lấy lụa mỏng che mặt. Đây là bộ trang phục đơn giản nhất của nàng, nhưng trong mắt bọn nha dịch thì trông cao quý không gì tả nổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ lấy một tờ giấy từ ống tay áo ra, hỏi: “Người viết chữ ở nơi này sao?”
Nha dịch: “Bẩm đại nhân, thôn dân ở đây đều nói như thế.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn hai gian nhà lá, đôi mi thanh tú của nàng khẽ cau lại, trong lòng thấy khó chịu: Cho dù có chán ở trong đại viện hoàng cung thì ít nhất cũng phải xây một biệt viện đàng hoàng mà ở chứ, sao có thể ở trong cái nhà lá cũ nát thế này?
Chữ của Mục Dương cư sĩ ngàn vàng khó cầu, mặc dù đã nhiều năm trôi qua thì ở kinh thành cũng có giá trên trời, hàng nhái đều có thể bán được mấy trăm lượng bạc, vậy mà bút tích thực bị người khác lừa đi bán tháo ba đến năm lượng?
Đinh Dậu nghe tiếng nên đẩy cửa bước ra, hắn ngơ ngác tại chỗ, há hốc mồm rồi suy sụp quỳ xuống đất.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Đinh Dậu, trái tim nàng cuối cùng cũng được đáp đất. Nàng kích động đến nỗi muốn khóc, nhưng bởi vì còn người ngoài ở đây nên mới cố nhịn xuống: “Hai vị dẫn đường cực khổ rồi, mời trở về đi, Thu Cúc.”
Thu Cúc: “Vâng, chủ tử.” Nói xong, Thu Cúc lấy ra hai nén bạc phân phát cho nha dịch. Nha dịch trợn to hai mắt, bọn họ làm việc ở nha môn nhiều năm, ngoại trừ tiền thuế trong kho phủ để giao nộp cho triều đình ra, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy số tiền lớn như vậy!
Nha dịch luôn miệng tạ ơn, cong lưng lui xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Thu Cúc và Nhược Lan ở lại, tất cả những người còn lại lui về phía sau một trăm bước, phong tỏa nơi này.”
Thị vệ: “Vâng!”
Nam Cung Tĩnh Nữ đi tới trước mặt Đinh Dậu: “Ngươi còn nhận ra ta?”
Đinh Dậu im lặng một lúc, sau đó dập đầu xuống đất: “Tội thần Đinh Dậu, tham kiến bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Nàng ấy đang ở đâu?”
Đinh Dậu: “Đã đến trường tư thục dạy học.”
Nam Cung Tĩnh Nữ ngơ ngác, nàng phì cười.
Người này giày vò khiến nàng sống không bằng chết, còn bản thân thì chạy trốn tới chân trời góc biển xây nhà ở bên bạn cũ, còn bắt đầu dạy dỗ người khác?
Nam Cung Tĩnh Nữ hận đến nghiến răng, nàng rất muốn gặp Tề Nhan ngay lập tức, đẩy trái tim nàng ấy ra xem đến tột cùng nó được làm bằng gì?
Nàng rất muốn hỏi nàng ấy, một người từ bỏ nhà cửa và sự nghiệp, vứt bỏ thê tử kết tóc thì sao có thể làm gương sáng cho người khác!
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Dẫn ta đi gặp nàng ấy, ngay lập tức.”
Đinh Dậu quỳ thẳng người, thấp giọng nói: “Bệ hạ không cần phí công, Tề Nhan nàng ấy đã quên hết tất cả.”
Nam Cung Tĩnh Nữ híp mắt, đôi mắt phượng tỏa ra sát ý: “Đinh Dậu, ngươi còn nhớ ngày đó trẫm nói gì với ngươi không?”
Đinh Dậu cười khổ một tiếng: “Bệ hạ nói, nếu thần dám to gan lừa người, người nhất định sẽ băm thần thành trăm mảnh.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ngươi nhớ là tốt, muốn sống thì lập tức dẫn ta đi gặp nàng ấy!”
Đinh Dậu: “Bệ hạ từ ngàn dặm xa xôi tìm đến nơi này, người có thể chờ thêm một chút không? Xin người cho tất cả mọi người lui xuống, nghe tội thần nói rõ đầu đuôi…”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Hai người các ngươi cũng lui xuống đi.”
– —
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Đứng lên nói.”
Đinh Dậu: “Vâng.”
Đinh Dậu đưa cho Nam Cung Tĩnh Nữ một chiếc ghế: “Chuyện xưa quá dài, kính xin bệ hạ ngồi xuống lắng nghe.”
– —
Sau đó, Đinh Dậu kể rõ mọi chuyện cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe, bao gồm việc mấy lần Tề Nhan mất trí nhớ trong hoàng cung.
Đối với Tề Nhan, tuy Đinh Dậu vẫn mang theo một loại chờ mong nào đó, nhưng sáu năm sớm chiều ở chung cũng khiến Đinh Dậu hiểu rõ: Dù cho cuộc đời Tề Nhan có Nam Cung Tĩnh Nữ hay không, hắn và Tề Nhan đều không thể.
Hắn và Tề Nhan…vẫn luôn là Tương Vương có mộng, thần nữ vô tâm.
Mãi đến khi Đinh Dậu nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ, hắn mới hiểu rõ lời Tề Nhan tự nhủ lúc trước.
Tề Nhan nói: “Nam tử cũng được, nữ tử cũng thế… Đời này kiếp này, trái tim ta không thể chứa thêm ai khác.”
Đinh Dậu nghe được tiếng khóc nức nở, đến khi hắn lấy lại tinh thần thì đã nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ rơi lệ đầy mặt: “Chỉ ở Quỳnh Đài mới có Cóc lửa, rời khỏi nơi này Cóc lửa sẽ chết, cũng sẽ mất đi dược tính. Vì để giải độc, thần chỉ có thể dẫn Tề Nhan tới nơi này, nhưng nàng đã quên bệ hạ, cũng quên tất cả mọi chuyện từng xảy ra. Ta tìm đại cho nàng một thân phận, nàng cũng tin. Trong ba năm đầu chuyển tới nơi này, hầu như Tề Nhan không bước chân ra ngoài, suốt ngày nàng cứ nhìn chân dung bệ hạ rồi xuất thần. Lần duy nhất nàng chủ động nói chuyện với ta là để dò hỏi lai lịch bức tranh đó. Ta lừa nàng, nói đó chỉ là một giấc mộng của nàng, nàng vậy mà cũng tin. Có lẽ…sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn còn nhớ rõ bệ hạ.”
Nam Cung Tĩnh Nữ lau nước mắt, nỗi hờn giận trong lòng đã tan biến một nửa, thay vào đó là sự đau lòng và nỗi niềm xót xa tuôn trào.
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Mấy năm qua nàng sống thế nào? Có khỏe mạnh không?”
Đinh Dậu: “Thủy chứng trong cơ thể nàng đã được giải hoàn toàn, về phần sinh hoạt…bệ hạ cũng nhìn thấy rồi đấy.”
Đinh Dậu: “Để nàng đến trường tư thục cũng là ý của ta, ta lo nàng suốt ngày nhốt mình trong phòng sẽ bị đè nén rồi ngã bệnh.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Những gì ngày xưa nàng học được, nàng đều nhớ rõ sao?”
Đinh Dậu: “Ngoại trừ quên đi quá khứ và trở nên trầm lặng ít nói ra, tất cả những thứ khác đều như thường. Chỉ là lúc trước khi Tề Nhan ở Vô Danh cốc, tính tình nàng cũng giống như vậy, có lẽ đây mới là dáng vẻ vốn có của nàng.”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Dẫn ta đi gặp nàng.”
Đinh Dậu nhìn sắc trời, đáp: “Bệ hạ chờ một chút, trường tư thục chỉ dạy nửa ngày, Tề Nhan ăn cơm trưa xong sẽ quay về.”
Nam Cung Tĩnh Nữ một mình tiến vào phòng Tề Nhan, ánh sáng trong phòng rất mờ, trong không khí nồng nặc mùi rơm rạ và bùn đất.
Đồ đạc trong phòng cũng rất đơn giản, gồm một cái giường ván gỗ, một cái bàn, một cái ghế tựa. Trên bàn là một ngọn đèn dầu, còn có một thỏi mực dỏm, vài tờ giấy bản vàng nhạt, một cây bút lông đã rụng lông. Ngoài ra, còn có vài bộ y phục giặt đi giặt lại đến nỗi trắng bệch được gấp gọn chỉnh tề, đặt lên cái rương ở chân giường, trong góc tường thì dựng đứng một cây chổi…
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn vậy, chóp mũi cay cay. Đây là nơi người nàng yêu sinh sống sáu năm…
Bởi vì Tề Nhan rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ giam cầm trái tim mình trong lao tù, nhưng Tề Nhan lại trực tiếp nhốt cả người vào nhà giam.
Điều kiện ở đây còn không bằng thiên lao Đại Lý tự, Nam Cung Tĩnh Nữ không thể nào tưởng tượng được, sáu năm qua Tề Nhan làm thế nào sống nổi.
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ dừng trên bức tranh được treo trên tường, nhìn mình trong tranh, Nam Cung Tĩnh Nữ ngây người một lúc.
Nàng trong tranh rất trẻ, khóe môi cười mỉm, hai mắt ẩn tình, ngay cả bản thân Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không nhớ mình từng như vậy.
Tề Nhan dạy học xong thì cõng hòm xiểng đi về nhà. Trên đường đi, có không ít thôn dân túm năm tụm ba, chỉ chỉ chỏ chỏ Tề Nhan.
Tề Nhan nhìn thẳng, tiếp tục đi về phía nhà mình. Khi tới gần cửa, Tề Nhan nhìn thấy có hơn một trăm thị vệ vây quanh sân nhà mình, nàng bặm môi, hai tay siết chặt dây đeo cái rương.
Thị vệ đều nhìn Tề Nhan một cách lịch sự, thậm chí còn có một cô nương chạy như bay đến trước mặt Tề Nhan, gọi Tề Nhan là “Đại ca.”
Tề Nhan cau mày, môi nàng mím lại thành chữ “nhất”, nàng không biết phải làm sao, liền nghiêng người né tránh.
Thu Cúc nhanh chóng chạy vào phòng bẩm báo, Nam Cung Tĩnh Nữ nghe nói Tề Nhan trở về thì vừa vui mừng vừa sốt sắng.
Nam Cung Tĩnh Nữ lau khô nước mắt, theo Thu Cúc đi ra ngoài.
Tề Nhan bị Cốc Nhược Lan làm cho kinh sợ, sắc mặt nàng trắng xám, chậm rãi đi về sân mình. Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy cửa ra, hai người suýt nữa va vào nhau.
Tề Nhan theo bản năng muốn chạy, nhưng khi nhìn thấy người trong tranh thế mà lại xuất hiện trước mặt mình, nàng bỗng nhiên sửng sốt.
Thu Cúc: “Nô tỳ xin cáo lui.”
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan, nhìn người sáu năm qua chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ của mình thì không thể kiềm lòng được nữa, nàng dang hai tay ra, nhào vào lòng Tề Nhan.
Từ khi Tề Nhan mất trí nhớ, nàng hoàn toàn không muốn người khác đụng vào người mình, ngay cả Đinh Dậu cũng không được. Nhưng mà lần này…Tề Nhan không có trốn.
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm chặt Tề Nhan, dường như nàng sợ chỉ cần mình buông lỏng tay ra, Tề Nhan sẽ biến mất.
Tề Nhan theo bản năng lui về phía sau nửa bước, nhưng mà nàng bị ôm quá chặt, không thể nào động đậy.
Tề Nhan: “Cô nương, ngươi đây là…”
Trái tim Nam Cung Tĩnh Nữ co rút, cảm giác khi nghe người khác nói và cảm giác khi tự mình trải qua tất nhiên là khác nhau.
Chính tai nghe được Tề Nhan đã quên mình, Nam Cung Tĩnh Nữ còn đau lòng hơn lúc trước ngàn vạn lần, nhưng có thể tìm được nàng ấy, ôm nàng ấy, Nam Cung Tĩnh Nữ đã thấy vô cùng may mắn. Nàng hít sâu một hơi, kiên định nói: “Lần này ta sẽ không tiếp tục để ngươi rời khỏi ta.”
Tề Nhan khẽ nhúc nhích cơ thể, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ: “Cô nương buông tại hạ ra trước có được không?”
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn định làm nũng nói không buông, nhưng nàng sợ mình lại dọa Tề Nhan sợ, cái được không đủ bù đắp cái mất, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu lên nhìn Tề Nhan, đôi mắt nàng đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay xoa xoa gò má Tề Nhan, ngón cái dịu dàng lau đi một giọt nước mắt óng ánh trên mặt đối phương: “Ngươi khóc cái gì?”. Giọng nói của nàng vô cùng dịu dàng, cực kỳ giống lời thủ thỉ giữa tình nhân trong đêm.
Tề Nhan giơ tay sờ sờ khóe mắt của mình, thấy có chút ươn ướt, nàng sửng sốt.
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay Tề Nhan: “Ngươi đã quên, nhưng ta đều nhớ… Đừng kháng cự ta, có được không? Ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa.”
Tề Nhan cảm thấy đầu óc choáng váng, người luôn luôn không muốn kẻ khác đụng vào cơ thể mình như nàng lại một lần nữa không né tránh. Có lẽ là vì nàng nhìn bức tranh kia sáu năm, cũng có lẽ là bắt nguồn từ một giọng nói nào đó sâu thẳm trong nội tâm, Tề Nhan nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười rạng rỡ, lần thứ hai ôm lấy Tề Nhan.
Mặt Tề Nhan có chút đỏ, nàng đứng như trời trồng một lúc lâu mới mở miệng hỏi: “Cô nương, ngươi là ai?”
Nam Cung Tĩnh Nữ: “Ta tên Nam Cung Tĩnh Nữ, là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng.”
Vừa dứt lời, Tề Nhan chỉ cảm thấy đầu mình đau xót, trong đầu nàng hiện lên vô số hình ảnh: Trong đêm đen, vị cô nương đang ôm nàng đây nắm lấy tay nàng, đi qua vô số con đường xa lạ.
Cảm giác yên tâm đã mất đi từ lâu bỗng trào dâng trong lòng, Tề Nhan cũng giơ tay ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tuy lúc này Tề Nhan cũng không biết rốt cuộc thì nữ tử trong lồng ngực có mối quan hệ gì với nàng, nhưng cánh cổng ký ức đóng lại sáu năm đã vì lần hội ngộ này mà mở ra.
Vào một ngày nào đó trong tương lai, Tề Nhan nhất định sẽ nhớ lại.
“Tương lai” có hy vọng, cũng không xa xôi.
Thủy chứng đã giải, để lại giang sơn, các nàng vẫn còn một khoảng thời gian dài, rất dài phía trước.
Editor có lời muốn nói:
Mình lập tài khoản này và bắt đầu edit vào năm 2020, từ đó đến nay, trên bio của mình luôn chỉ có một dòng “tình thương bất thương”, cũng chính là tựa đề chương cuối cùng trong tiểu thuyết Kính Vị Tình Thương này. Ba năm trước khi đọc xong Kính Vị Tình Thương, mình cảm thấy tác giả có hơi kỳ lạ, cho Đinh Dậu tìm thấy ghi chép về Cóc lửa, quay về xin phép Nam Cung Tĩnh Nữ dẫn Tề Nhan đến Quỳnh Đài chữa bệnh không nhanh hơn sao? Đâu cần phải triển khai các chi tiết, viết thêm mấy chục ngàn chữ như vậy. Nhưng mà mãi đến tận hôm nay, mình mới nhận ra rất nhiều điều, cũng như hiểu hơn về bốn chữ “tình thương bất thương” này.
Trong tiếng Trung, “tình thương” dùng để nói đến một mối tình trắc trở, đến cuối cùng không có kết cục tốt đẹp. Kính Vị Tình Thương mang hai chữ “tình thương” đó, như an bài sẵn hai bạn nhỏ sẽ không thể đến được với nhau. Nhưng đến cuối cùng thế mà là “tình thương bất thương”, đứng trước tình yêu của cả hai, tất cả thù hận, đau khổ, khó khăn đều không còn nữa. Nếu Tĩnh Nữ không yêu nhiều đến mức muốn được an giấc ngàn thu trong huyệt mộ cùng Tề Nhan, nàng sẽ không phát hiện Tề Nhan còn sống. Nếu Tĩnh Nữ không yêu nhiều đến mức khắc sâu nét chữ của Tề Nhan, nàng sẽ không thể tìm ra Tề Nhan trong biển người mênh mông. Nếu Tề Nhan không yêu Tĩnh Nữ da diết, thì sâu thẳm trong trái tim nàng sẽ không đón nhận Tĩnh Nữ, cũng sẽ không bao giờ nhớ lại ký ức. Suy cho cùng, hai người gặp lại nhau không phải do ông trời rủ lòng thương, cũng không phải do định mệnh an bài, mà tất cả đều nhờ vào một chữ “tình”. Bởi vì nếu không còn yêu, thì dù cho có gặp lại hàng ngàn hàng vạn lần, mọi chuyện vẫn như thế.
Đi từ đầu thiên truyện đến giờ, đã có rất nhiều mối tình chớm nở, cũng có rất nhiều mối tình lụi tàn. Da diết như tình yêu Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ, ngọt ngào như tình yêu Nam Cung Xu Nữ và Tiểu Điệp, bất hạnh như tình yêu Lý Yên Như và Nam Cung Tố Nữ, đơn phương như tình yêu Vạn Ngưng Hương dành cho Lý Yên Như hay như cách Đinh Dậu âm thầm giúp đỡ Tề Nhan. Mình nghĩ, tình yêu khiến con người ta đau khổ, cũng khiến người ta không đau khổ, bao bi kịch và hạnh phúc đều xuất phát từ một chữ “tình”.
19 năm trôi qua, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ đã có thể buông bỏ tất cả và làm lại từ đầu. Từ những đứa trẻ 14 18 tuổi, hai người đã trưởng thành hơn rất nhiều. Hành trình đó, không chỉ mình và bạn đều chứng kiến, mà chúng ta còn trải qua nhiều cung bậc cảm xúc cùng nhân vật, cùng khóc, cùng cười. Cảm giác đó thật sự rất thần kỳ. Các nàng đã gặp lại, sẽ hiểu nhau, yêu nhau, kết hôn thêm một lần nữa. Nhưng mà lần này chỉ còn lại Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan, không có thù hận không có cách biệt thân phận, cũng không bị thánh chỉ nào ép hôn nữa, chỉ còn lại tình yêu hiện hữu mà thôi.
Kính Vị Tình Thương là cuốn tiểu thuyết mình yêu thích nhất, cũng là lý do mình bắt đầu edit. Hơn 1 triệu từ, hơn 1300 giờ và 583 ngày trôi qua, thật sự là một hành trình rất dài. Hành trình ấy cũng có rất nhiều trở ngại, mệt mỏi, nhưng may mà các bạn vẫn luôn đồng hành cùng mình, giúp mình có thêm động lực đi đến ngày hôm nay. Mình rất yêu Kính Vị Tình Thương, yêu từ cái lúc ở Việt Nam còn chưa có nhiều người biết đến bộ tiểu thuyết này. Mặc dù không phải tác giả, nhưng khi nhìn thấy Kính Vị Tình Thương càng ngày càng được đón nhận, mình cảm thấy rất tự hào, rất vui, rất biết ơn. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn các bạn. Nếu như Tĩnh Nữ có ước bốn điều vào ngày Tết Nguyên Tiêu thì mình cũng muốn ước bốn điều trong hôm nay.
Thứ nhất, mong Tề Nhan, Tĩnh Nữ và Kính Vị Tình Thương sẽ càng ngày càng được nhiều người biết đến và yêu thích.
Thứ hai, mong tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu sẽ khỏe mạnh, bình an.
Thứ ba, mong sắp tới hoạt hình, sách, kịch truyền thanh Kính Vị Vô Gian sẽ thành công vang dội.
Thứ tư, mong các bạn luôn khỏe mạnh.
Hành trình của Tề Nhan và Tĩnh Nữ trong tiểu thuyết đã kết thúc, nhưng mình tin là hai bạn nhỏ vẫn sẽ sống mãi trong trái tim người đọc. Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn vì tất cả. Tạm biệt và không gặp lại.
07.01.2022 – 13.08.2023