Chương 21
Dường như tiếng pháo nổ suốt từ đêm qua đến tận sáng nay, cuối cùng thì nó cũng thưa thớt dần và dứt hẳn vào lúc tám giờ sáng. Giản Hạnh đang nằm trên giường, nhìn ánh sáng của năm mới từ từ tràn vào phòng. Nằm được một lúc thì vương người dậy nấu ăn.
Trước giữa trưa, thời tiết thay đổi, cửa sổ bị gió thổi phát ra tiếng lạch cạch, băng ghế nhỏ trong sân bị thổi ngược rồi nằm ra đất
Cô mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời u ám, gió trộn lẫn với tuyết, từ vết nứt của cửa sổ đập thẳng vào mắt cô.
Giản Hạnh đóng cửa sổ, đứng dậy đi ra ngoài, trong sân có ít đồ trang trí cho ngày Tết, Giản Hạnh dọn hết chỗ này chỗ kia rồi đi vào phòng bếp, sau đó mới rẽ vào phòng khách.
Sau một giờ chiều, tuyết bên ngoài rơi dày đặc. Mới nửa tiếng đồng hồ, trên mặt đất đã được phủ một lớp tuyết trắng xóa, giấy pháo đỏ rực, vạn vật yên ắng, không tưởng nổi hôm nay là ngày đầu năm mới đáng ra phải rất náo nhiệt
Giản Hạnh cầm cốc nước nóng, ngồi bên bàn nhìn tuyết rơi bên ngoài đường.
Nước nóng trong cốc vì thời tiết lạnh mà bốc ra một làn hơi trắng dày, làm mờ khung cảnh mà Giản Hạnh thấy được qua khung cửa sổ, cô nhìn vào nó thật lâu rồi mới đưa tay ra lau.
Vỗn dĩ ban đầu cô chỉ muốn xóa bớt đi chỗ hơi nước để nhìn rõ hơn, nhưng lại vô tình vẽ ra một con thỏ nhỏ bằng mấy nét đơn giản.
Tai thỏ dài và nhọn, giống tai của Từ Chính Thanh.
Cô ấy ngắm chú thỏ đó, khóe môi có chút cong lên.
Lúc này, tiếng chông điện thoại vang lên từ phòng của Giản Như, nhòn vào đồng hồ, cô nghĩ chắc là Giản Như gọi báo đã đến nơi hoặc hỏi cô rằng trưa đã ăn gì chưa.
Giản Hạnh đặt cốc nước xuống, vừa suy nghĩ vừa đưa chân tới gần phòng Giản Như, ngay sau khi Giản Hạnh bắt máy giọng Giản Như như đã mất kiên nhẫn từ lâu: “Sao mãi mới bắt máy thế hả? Đang làm cái gì đấy?”
Đúng như những gì Giản Hạnh nghĩ, cô im lặng một chút rồi trả ời: “Lúc này con đóng của ở trong phòng, không nghe thấy tiếng điện thoại.”
“Vậy mở cửa ra mà nghe.” Giản Như hỏi, “Trưa nay ăn gì rồi?”
Giản Hạnh nói: “Bánh bao hấp.”
“Lười đến vậy hả? Có bao nhiêu món đó không làm mà ăn lại đi ăn thứ như bánh bao hấp.”
Giản Hạnh chỉ im lặng nghe mà không trả lời.
Đầu dây bên kia hình như có giọng của bà nội, còn có một vài giọng nói dễ nghe khác, hình như là giọng của chú.
Gia đình Giản Hạnh chỉ còn căn nhà cũ ở quê, đã bỏ hoang nhiều năm, từ lâu cũng không còn ở được nữa. Mỗi năm về quê thì chỉ có thể là ở nhà nội của Lữ Thành.
Nơi này nhà ỏ người đông, Giản Như thường không cho Giản Hạnh đi vì sợ chật chội, phải chen chúc nhiều.
Cô đối với Giản Hạnh có một sự cố chấp đặc biệt, tuy ngoài mặt vẫn hơi cộc cằn nhưng Giản Hạnh vẫn là con gái của cô, không thương con thì thương ai?
Giản Hạnh tươi cười chào mọi người, điênh thoại được chuyền đến chỗ bà nội, bà khẽ nói với cô rằng trong nhà có giấu tiền, mách cô lấy tiền đó mà đi chơi với bạn.
Giản Hạnh cười nói: “Được rồi, con biết rồi ạ.”
Bà nội lại nói: “Con ở nhà một mình buổi tối đúng không? Nếu sợ thì có thể gọi bạn học của con đến nhà chơi, ngủ qua đêm luôn cũng được.”
“Tết Nguyên Đán thì mọi người phải ở nhà chứ?” Giản Hạnh nói, “Bà đừng lo, con không sợ đâu ạ.”
“Được rồi, vậy thì được, ở nhà một mình đừng sợ nha con.” Bà ngoại lặp lại nhiều lần trước khi cúp điện thoại.
Giản Hạnh ngồi ở mép giường thêm một lúc, sau đó cô đứng dậy rời đi, nhưng vừa bước được mấy bước cô lại cảm thấy có gì đó không ổn. Cô bước đến cửa thì dột nhiên quay lại nhìn vào chiệc giường.
Trên giường có hai cái chăn trải ngay ngắn, giống như bạn cùng phòng ngủ chung giường, không quấy rầy nhau.
Trên thực tế, hầu hết các cặp vợ chồng đều chọn ngủ riêng khi đến tuổi trung niên, nhưng Giản Hạnh nhớ rằng Giản Như và Lữ Thành trước đây cũng chưa có xa cách đến như vậy, thường là mỗi người một chiếc chăn nhỏ, trên cùng có một chiếc chăn lớn, còn bây giờ thì tách ra hoàn toàn, hai người hai chiếc chăn.
Thậm chí, giữa hai chiếc chăn còn có những khoảng trống rõ ràng.
Giản Hạnh liếc nhìn hai lần, cuối cùng cũng không làm gì rồi rời đi.
Giản Hạnh chỉ hâm nóng hai món ăn, ăn xong, cô liền đi vào phòng bà nội.
Bởi vì diện tích căn phòng cũng không quá lớn, chỉ cần bật đèn sưởi lên là có thể nhanh chóng sưởi ấm cả căn phòng, trên tivi đang chiếu một bộ phim lâu đời, Giản Hạnh tùy tiện xem xong liền nằm xuống giường.
Cô không nghịch điện thoại, bởi vì Giản Như không ở nhà nên phải tranh thủ sạc đầy.
Sáng sớm hôm sau, Giản Hạnh lại nhận được cuộc gọi của Giản Như, vẫn là lời khuyên cũ làm cô có chút không biết nói gì.
Hôm nay là ngày mồng hai Tết, hình như nhóm Giản Như thăm mộ cho nhà Lữ Thành trước rồi mới về thăm mồ mả Giản gia.
Giản Hạnh ở nhà một mình không có gì làm, liền đưa điện thoại ra nghịch.
Tiếc là bây giờ vẫn hơi sớm, Trần Yên Bạch vẫn còn chưa dậy, cô chỉ có thể quay lại bàn làm bài tập.
Buổi chiều, danh sách QQ của Giản Hạnh có thêm một người muốn kết bạn, là Lâm Giai.
[ Lâm Giai ]: Tối mai cậu có bận gì không Giản Hạnh? Bọn họ muốn lập một nhóm trước để đến lúc đó có thể dễ dàng hội họp~
[Trúc Gian]: Khoảng mấy giờ?
[ Lâm Giai ]: Sau khi ăn tối ấy, chắc là tầm tám chín giờ gì đó?
Giản Hạnh nhẩm nhẩm thời gian một lúc, nói: Có thể tớ sẽ đến hơi trễ đấy. Với lại tớ không tham gia vào nhóm đâu, có gì cậu cứ nhắn tin thẳng cho tớ là được.
Lâm Giai vui vẻ đồng ý.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, sau khi Lâm Giai offline, Giản Hạnh nhận được tin nhắn của Trần Yên Bạch, hẹn cô mùng sáu tết gặp mặt, hỏi cô có bận việc gì vào ngày đó không?
Cô không trả lời Trần Yên Bạch, đang định đăng xuất thì hình đại diện con thỏ màu xanh trong danh sách đột nhiên sáng lên, ý định đăng xuất của cô chợt dừng lại.
Giản Hạnh nhìn chằm chằm vào con thỏ, có ảo giác rằng con thỏ đang mỉm cười với cô.
Cô đang ngồi trước bàn làm học, bên trái là cửa sổ mà cô đã vẽ hình chú thỏ trước đó, dù nó đã biến mất từ lâu nhưng Giản Hạnh vẫn nhớ như in từng nét vẽ mà cô đặt xuống.
Cô ấy giơ điện thoại ra trước của sổ, nhìn vào màn hình và vẽ lại một con thỏ khác giống hệt với hình đại diện đang phát sáng kia.
Trước bữa tối, tuyết ngừng rơi.
Giản Hạnh ăn xong, dù sắc trời đã tối nhưng vẫn chạy ra sân đắp thỏ tuyết. Mặt trăng hiếm khi xuất hiện ở mùa này giờ đây đang ở rất xa, tròn trịa, chiếu xuống mặt đất một tầng sáng mỏng manh.
Ánh sáng chiếu xuống có màu trắng, đường nét rõ ràng và trông nhẹ nhàng.
Nhưng hình như cũng có chút cô đơn.
Giản Hạnh đang đắp thỏ tuyết thì đột nhiên điẹn thoại trong phòng lại vang lên, cô thở dài trở vào nhà, báo cáo lại cho Giản Như những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Cuộc gọi kết thúc thì Giản Hạnh cũng không muốn ra ngoài nữa.
Đôi khi sự hứng thú đó chỉ xuất hiện trong phút chốc.
Cô không bận tâm về con thỏ nữa, chỉ ngồi viết hai tờ giấy kiểm tra khi mà trời vẫn còn sớm.
Tối đó, trước lúc đi ngủ, Giản Hạnh luôn nghĩ đến chiếc giường trong phòng Giản Như. Hai chiếc chăn riêng biệt đối với cô dường như giống như hai thế giới.
Hóa ra là, không chỉ bản thân cô không có khoảng cách với cha mẹ, mà họ cũng có khoảng cách với nhau.
Sau đó thì sao? Nằm trên chiếc giường như bị chia đôi đó thì họ sẽ có cảm giác như thế nào?
Có lẽ không ai có thể trả lời cô ấy.
Ngay cả khi Giản hạnh có thể tự trả lời, thì câu trả lời đó cũng không phải là đáp án mà cô ấy muốn.
Hôm sau đã là ngày mồng ba Tết, bởi vì nửa đêm lại có tuyết rơi, Giản Hạnh lại nằm trên giường, lười biếng.
Cô biết rằng điều bản thân muốn dựa vào nhiều hơn chính là sự thoải mái khi ở một mình.
Trước chín giờ, điện thoại reo, Giản Hạnh quấn mình vào trong chiếc chăn dày đi tới nghe điện thoại, Giản Như giải thích vài câu như thường lệ rồi tắt máy.
Cúp điện thoại, Giản Như vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với Lữ Thành: “Đừng mang nhiều đồ quá, có chỗ đâu mà để nữa.”
Lữ Thành hỏi: “hay là cho mẹ thêm cái áo đi, sợ mẹ ở lại đó lâu rồi thấy lạnh”.
“Còn ở lại cái gì nữa, ở đó nói chuyện với ai?” Giản Như nói: “Hay đấy, lúc còn sống thì không nói chuyện với nhau nhiều vào, giờ không còn nữa thì cứ thích làm phiền người ta.”
Lữ Thành không nói nhưng vẫn đưa áo khoác cho bà nội.
Đi tảo mộ chung quy lại cũng rất đơn giản, đốt một ít giấy vàng, tiền giấy, rồi quỳ xuống trước mộ vái lạy, về cơ bản là xong.
Giản Như gõ thu dọn xong, xách thêm máy cái túi, nói với Lữ Thành: “Đi thôi.”
Lữ Thành biết Giản Như không cố ý nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn bà nội nói chuyện một chút. Nhưng mà tuyết vẫn đang không ngừng rơi, Lữ Thành ó chút lo lắng, nói:”Sao chúng ta không ở lại đây một chút?”
“Ở lại đây rồi bà còn biết nói cái gì nữa?” Giản Như đưa ô và quần áo trong tay Lữ Thành cho bà nội, không nói một lời kéo Lữ Thành đi.
Tuyết càng rơi xuống càng lớn, dần dần có xu thế như muốn che ngợp cả bầu trời, nhiệt độ bên ngoài cũng càng ngày càng thấp, gió thổi tuyết tan khiến cho xung quanh giống như bị bao phủ bởi sương mù.
Tầm mười phút trôi qua, Lữ Thành dường như không yên lòng:”Hay chúng ta ra ngoài xem mẹ như thế nào rồi đi, dù gì cũng không còn nhiều thời gian nữa.”
Giản Như nhìn ra ngoài, một mảnh trắng xóa cái gì cũng không thấy, trong lòng cô dường như dâng lên một nỗi bất an, hỏi Lữ Thành:”Đã qua bao nhiêu lâu rồi?”
Lữ Thành nói:”Tầm mười phút đồng hồ.”
Giản Như vẫn nhìn chằm chằm về hướng đó, không nói hai lời lập tức xuống xe đi tới.
Cho đến khi Giản Như bắt đầu bước nhanh hơn, Lữ Thành mới mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Trước đây bà nội có nói về việc chuyến về quên này sẽ rất đặc biệt. Vừa rồi bà còn xin thêm một ít tiền giấy nữa.
Bà đang cố gắng đốt cháy cái gì sao?
Trong lòng Lữ Thành dường như trì trệ lại, nhìn biển tuyết vô biên trước mắt, bước chân càng lúc càng nhanh.
Giản Hạnh cúp điện thoại, không vào phòng bếp nấu ăn như thường ngày mà lại tiếp tục quay về phòng cuộn mình trong ổ chăn.
Không biết, có phải Giản Như sắp về rồi không, vừa nãy trong cô có chút nôn nóng trằn trọc, nằm lạ trong chăn nhưng mãi vẫn không ngủ được, trái tim đạp càng lúc càng nhanh khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô thở dài, bất lực đứng dậy, rót một cốc nước nóng rồi ngồi trước cửa sổ.
Bởi vì nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch quá lớn. Cửa sổ bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, không thể nhìn thấy rõ bên ngoài như thế nào, cũng không biết con thỏ tuyết hôm qua cô đắp có an toàn ngoài kia không.
Giản Hạnh sờ lên cửa sổ, hơi lạnh, cô xoay người lấy một tờ giấy trên bàn, đang định lau cửa sổ, nhưng đột nhiên lại dừng lại
Giản Hạnh không tránh bị cửa sổ đập vào trán cảm giác đau đớn truyền đến. Phải mất một lúc sau Giản Hạnh mới phản ứng lại được.
Lức này cửa sổ đã bị thối tới cạnh bức tường, cửa sổ thủy tinh bị gió tuyết đóng băng lại thành một mặt băng thảng thiu. Nó rất giòn, va chạm với tường làm một số mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất.
Một mảnh vỡ văng ra rồi xoẹt qua lòng bàn tay cô, để lại một vết máu rõ ràng.
Tai nạn đến quá đột ngột, Giản Hạnh nhìn chằm chằm ra bên ngoài tìm kiếm con thỏ tuyết hôm qua bị phủ đầy tuyết trong sân, đôi mắt bằng cúc áo của nó đã bị thổi bay đi đâu đó, hai cái tai bị cắt đứt chỉ còn lại cái đầu trơ trọi.
Trong lúc tuyết rơi dày đặc, mắt Giản Hạnh dường như bị mờ hẳn đi, đến khi bị gió lạnh thổi qua chỗ vết thương khiến nó rát lên thì cô mới tỉnh lại.
Giản Hạnh quay người lại, muốn đặt chiếc cốc xuống bàn, nhưng cô lại dẫm phải một miếng thủy tinh bị dựng đứng lên, nó không xuyên qua đế giày được nhưng vẫn khiến cô có chút ngạc nhiên.
Vì thế nên Giản Hạnh không để đàng hoảng mà để cốc lên trên bàn được, nước nóng bị đổ, dính cả lên quần của cô.
Quần pyjama cotton dễ thấm nước, ngay lập tức sức nóng truyền đến da thịt cô.
Giản Hạnh hít vào một tiếng, ngồi trở lại ghế. Cô kéo quần pyjama đang mặc lên cao một chút, lát sau mới lấy tay gỡ mảnh thủy tinh dính vào đế giày ra.
Kính bị gió và tuyết thổi qua cả đêm, bây giờ rất lạnh, lạnh đến nỗi làm người khác gần như quên đi cảm giác đau của mình.
Giản Hạnh nhìn đống hỗn độn khắp nơi, không hiểu sao lại có chút bất an trong lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn, gió tuyết ngoài cửa sổ còn dữ dội hơn cái lạnh của thủy tinh trong tay.
Trong cái lạnh như băng này, Giản Hạnh bất giác rùng mình.
p/s: có sai sót gì mn góp ý mình sửa nhanh hơn nhé