Chương 68: Jeremi than khóc
“Anh đã biến mất trong mùa đông lạnh lẽo: Con sông đóng băng, sân bay bị bỏ hoang.” – In Mourning Yeats của Auden.
…
“Đm.” Nhìn thấy bạn mình, một câu chửi này của lão Trịnh như thốt ra từ ấu trong linh hồn, thở ra một hơi rồi khoác lấy vai Kinh Tố Đường.
“Chửi ai đấy.” Kinh Tố Đường nhướng mày, vỗ lên lưng lão Trịnh: “Vừa tan làm sao không về nghỉ ngơi?”
“Cậu cũng không ngủ mấy tiếng rồi?” Lão Trịnh không chịu thua, anh ta nhớ ra gì đó, lại hỏi: “Đứa bé thế nào rồi?”
“Khá hơn rồi, nhờ phúc của thần y.” Kinh tố Đường đáp, anh bổ sung một câu của Lương Duyệt Nhan: “Như tràn ngập điện.”
“Được đấy! Đúng rồi, đứa bé là con ai? Của cậu?” Lão Trịnh tò mò.
Kinh Tố Đường mặc kệ anh ta: “Anh tới đây làm gì?”
Lão Trịnh thu lại nụ cười, nặng nề than một tiếng: “Tôi cảm thấy cả đêm mình như ngồi tàu lượn siêu tốc, muốn tìm người nói chuyện nếu không tôi phát điên mất.”
“Sao vậy?”
“Có thuốc không?”
Kinh Tố Đường để bao thuốc trên xe, bên trong không còn điếu thuốc nào, anh vừa định nói: “Ra ngoài mua một bao.” Thì cùng lúc đó một bao thuốc Marlboro Ice Blast đưa đến giữa hai người. Lương Duyệt Nhan không biết ra khỏi phòng thí nghiệm từ lúc nào, dường như đã đứng sau bọn họ một lúc, cô nhàn nhạt nói: “Tôi có.” Hộp thuốc đưa đến gần lão Trịnh, ánh mắt cô nhìn qua bảng tên trước ngực anh ta “Trịnh Vĩ Du”.
“Chuyện của đứa bé, cảm ơn bác sĩ Trịnh đã giúp đỡ.”
Lão Trịnh há miệng thở ra, đêm hôm trước Kinh Tố Đường buột miệng thốt ra ba chữ “Lương Duyệt Nhan”, logic trong đầu trở nên hợp lý, ánh mắt anh ta đảo hai vòng, như phản ứng lại, ngay cả ký ức từ rất lâu trước đó cũng hiện lên, giật mình “a” một tiếng, rút ra một điếu thuốc: “Cung kính không bằng tuân mệnh, Lương…”
Kinh Tố Đường ho khan một tiếng, nói: “Có chuyện gì nói đi.”
Sau đó cô đưa bao thuốc đến trước mặt Kinh Tố Đường, anh cũng rút một điếu thuốc ra, đặt vào trong tay Lương Duyệt Nhan, tương đương với hành động mời cô ở lại một cách quang minh chính đại. Có tấm thiệp mời này, những hành động ném đồ, ăn nói quá đáng vừa rồi của cô hay nhốt anh lại ngoài cửa như chưa từng xảy ra.
Lương Duyệt Nhan nhận điếu thuốc, ăn ý dùng bật lửa màu xanh theo thứ châm lửa ba điếu thuốc của ba người.
Trịnh Vĩ Du trực ca đêm nhiều ngày, những người đến khám cấp cứu gần như đuổi kịp số lượng đến phòng khám ban ngày, bao gồm cả sản phụ vỡ nước ối, công nhân bị cắt đứt cánh tay, thanh niên nôn ra máu không ngừng sau khi uống quá nhiều rượu, gần như tất cả mọi người lúc nào cũng đều xoay quanh sống chết. Anh ta mệt đến mức linh hồn xuất thể, ngay cả lúc ngồi xổm cũng quên mất rốt cuộc mình đang ở đâu, nói đến đây Kinh Tố Đường nhíu mày bảo anh ta đừng nói mấy chuyện này.
Vì thế lão Trịnh nói rằng tối qua sau khi gặp Kinh Tố Đường, có bệnh nhân được đẩy vào phòng cấp cứu, say gáy bị thương, khi đưa đến gần như tim ngừng đập và mất hơi thở. Họ đã cố gắng hết sức đề cướp người từ quỷ môn quan về nhưng đến lúc này họ mới phát hiện người đàn ông đã bị xuất huyết não từ lâu, cơ hội khôi phục ý thức rất xa vời.
Lương Duyệt Nhan rít sâu một ngụm thuốc, rất lâu mới từ từ thở từ làn môi ra.
Bọn họ không liên lạc được với gia đình bệnh nhân, có ý định từ bỏ. Mãi đến sáng nay, một người đồng hương chạy đến hỏi tình hình, bệnh nhân không cha mẹ hay vợ con. Một người đàn ông cũng không biết bản thân bị bệnh nan y, chết một cách khó hiểu, quá đáng thương.
“So với tuổi của tôi, tôi làm bác sĩ cũng không lâu, nhưng đã từng gặp rất nhiều chuyện bất lực.”
“Đúng là còn dư lại một chút không cam lòng, dựa vào cái gì một số người không liên quan lại có thể tự quyết định số phận của một người.”
“Mặc dù cơ hội quá nhỏ, tôi đã định xin áp dụng trợ cấp cho bệnh nhân trong bệnh viện. TÔi vì chuyện này mà sau khi tan làm còn ngồi xổm ở cửa phòng viện trưởng chờ anh ta đến, cho bệnh nhân một cơ hội, viện trưởng bảo tôi chuẩn bị một đơn xin.”
“Hai người biết không? Tôi vừa đóng dấu xong, tim anh ta liền ngừng đập.”
“Sao lại như vậy…”
Đi tàu lượn siêu tốc suốt một đêm, lão Trịnh gặp người liền nói ra hết, hút hết ba điếu thuốc mới nói xong. Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, gió thổi đến, trong gió mang theo sự lạnh lẽo tận cùng.
Lão Trịnh dụi đầu lọc thuốc, hung hăng ném vào thùng rác.
Im lặng hai giây, hai giọng nói đồng thời vang lên hỏi hai vấn đề khác nhau.
“Đồng hương của anh ta nói khẩu âm địa phương nào?” Đây là vấn đề của Kinh Tố Đường.
“Đồng hương của anh ta liên hệ qua điện thoại sao?” Lương Duyệt Nhan hỏi.
Ánh mắt lão Trịnh chuyển từ trên người Kinh Tố Đường qua Lương Duyệt Nhan, anh ta do dự, không rõ rốt cuộc mấy câu hỏi này từ đâu ra, nhưng vẫn thật sự nghĩ lại, vẻ mặt nhăn nhó hoang mang: “Y tá trưởng nói với tôi, người liên hệ này trong điện thoại chỉ có một chữ “anh”, vang hai hồi chuông thì tắt sau đó lại gọi lại. Sau đó chúng tôi tìm mãi cũng không tìm thấy chiếc điện thoại này.”
Anh ta lại tò mò: “Đại luật sư, cậu hỏi khẩu âm làm gì?”
…
Lão Trịnh quá mệt mỏi, bắt đầu nói chuyện lặp lại, chuyện vừa nói xong hai giây sau lại nói lại lần nữa. Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan hộ tống anh ta lên taxi, đứng ở cửa bệnh viện nhìn xe rời đi, mặt trời rải chút ấm áp qua đám mây, khuôn mặt anh giống như mạ thêm một lớp ánh sáng nhu hòa màu nâu vàng. Nhưng nếu chú ý kỹ thì dưới đó ẩn giấu vẻ hoảng loạn và hoang mang. Chúa không phải là tất cả, con người không phải lúc nào cũng không thể chịu được một cú đánh, Lương Duyệt Nhan biết không có ranh giới rõ ràng giữa người và chúa.
“Là Kinh Văn Đăng.” Anh nói bằng giọng bình tĩnh.
“Anh sợ Kinh Văn Đăng sao?”
“Tôi không sợ.” Kinh Tố Đường cướp lời, giống như một đứa trẻ quật cường ở trước nhà ma nói mình không sợ.
“Kinh Văn Đăng cũng chỉ là con người, có máu có thịt, có nhược điểm.” Lương Duyệt Nhan nói, chân thành lại thẳng thắn, “Chỉ cần nhớ kỹ điểm này sẽ không có gì đáng sợ.”
“Nếu có một ngày ông ta tìm đến anh…” Luong Duyệt Nhan nói rồi chợt dừng lại.
“Tôi liều mạng với ông ta.”
Lương Duyệt Nhan nở nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, liều mạng với ông ta. Tôi dạy cho anh một cách.”
“Cách gì?”
“Cách của tôi.” Lương Duyệt Nhan nhìn lên đám mây trên bầu trời, giọng cô giống như vang lên trong nhà thờ vắng vẻ: “Tôi sẽ viết ra. Nếu một ngày nào đó pháp luật làm anh thất vọng, sẽ luôn có cách khác, cách của tôi.”
Lương Duyệt Nhan muốn bảo vệ anh, nhưng cô đã thấy trước cái chết của mình, cô không thể làm điều đó nữa. Chỉ có thể như vậy, viết ra, đặt tất cả vũ khí cô có trong tay cho anh, đó là tất cả những gì còn sạch sẽ của cô. Tội nghiệt chỉ thuộc về Lương Duyệt Nhan, mạng người trên tay cô đã đủ rồi, mang theo một sinh mạng nữa cũng không có gì khác biệt, tính mạng bị cướp đi bằng vũ khí của cô nên được tính lên đầu cô.
Kinh Tố Đường nên sạch sẽ như thế.