Chương 65: Người mẹ đáng sợ
“Tình yêu không tốt đẹp hơn việc yêu một người. Kẻ ác dùng cách xấu xa để yêu, kẻ tàn bạo dùng bạo lực để yêu, kẻ mềm ái yêu một cách nhu nhược, kẻ ngu xuẩn yêu một cách ngốc nghếch. Tình yêu của một người tự do không hề an toàn. Người được yêu không nhận được bất kỳ món quà nào. Chỉ có những người yêu nhau mới sở hữu món quà tình yêu. Dưới ánh mắt không e dè của người yêu, người yêu bị lột trần, tái nhợt, trợn mắt há hốc mồm.” – Đôi mắt xanh nhất của Toni Morrison.
…
Kinh Tố Đường chú ý tới bản thân bị ù tai, mình đang bật đèn xi nhan nhưng không nghe đường tiếng tích tắc đó.
Lương Duyệt Nhan ngồi bên cạnh anh, vẫn không nhúc nhích. Mặt cô vùi trong bóng tối, anh cũng không nghe được tiếng hít thở của cô. Anh không có cách nào xác nhận cô có nói gì với anh hay không. Có lẽ cô không có.
Trên đường không có nhiều xe, Kinh Tố Đường đếm đèn đường, một cái, một cái, một cái,… Cách vài con đường, bạn vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của tòa điều trị nội trú bệnh viện, nếu bạn lái xe đi về phía trước một đoạn, sẽ có biển chỉ dẫn bãi đỗ xe của bệnh viện, còn 500m.
Lương Duyệt Nhan nhận một cuộc gọi nữa, cô nói chuyện, anh không nghe thấy cô nói gì đã cúp máy. Trong xe gần như tĩnh lặng, dường như không có dấu hiệu sinh mệnh tồn tại.
Lốp xe thong thả đè qua vạch đậu xe gồ lên mặt đất, tốc độ giảm dần.
“Cô Lương.” Kinh Tố Đường nắm chặt tay lái, dừng xe ở phía trước, anh gọi cô một tiếng.
Lương Duyệt Nhan đưa mắt nhìn anh.
“Tôi có bạn là bác sĩ ở đây, cậu ấy có thể…”
Lương Duyệt Nhan ‘cạch’ một tiếng cởi dây an toàn, anh có thể nghe thấy được. Cô mở cửa xe, lời nói của Kinh Tố Đường tự động bị cắt.
Lương Duyệt Nhan xuống xe, cô không quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn anh đưa tôi đến đây.”
Lương Duyệt Nhan vội vàng đi vào trong màn đêm. Thân ảnh của cô trở nên càng lúc càng nhỏ.
Đã lâu không nhìn thấy cảnh này, gần như sương mù tuyệt vọng lại xuất hiện lần nữa, bao quanh cô dày đặc. Mỗi bước đi của cô đều khiến sương mù dày hơn.
Kinh Tố Đường lại bắt đầu ù tai, anh không nghe được âm thanh gì, đôi mắt dõi theo cô, cô giống như bị chìm xuống hồ trong đêm tối im lặng.
Không biết sao anh lại nghĩ về ngày hôm đó.
Khi anh và Lương Duyệt Nhan vẫn là người xa lạ, như là rất lâu trước kia, thật ra chỉ cách đây không lâu, mùa hè còn chưa trôi qua. Lương Duyệt Nhan thất thần ra khỏi bệnh viện này, Kinh Tố Đường chịu đựng cơn đau nửa đầu bước vào, họ va vào nhau, thứ anh nhặt được là bệnh án của cô, bệnh án và phiếu khám được viết bệnh mà cô không muốn người khác biết,. Sao có thể trùng hợp như vậy? Họ lại gặp nhau ở ngoài bệnh viện, cô rơi nước mắt nhìn anh, anh không hiểu nên làm gì trước một người phụ nữ tuyệt vọng đang khóc, có hai lựa chọn: quay người bò đi hoặc nói ‘xin hãy bình tĩnh lại’. Anh cũng không chọn, vậy mà lại mua cho cô một bao thuốc, trên bao thuốc có in cặp phổi bị ung thư với dòng chữ to đậm, ‘hút thuốc có hại cho sức khỏe’.
Anh dần dần không thấy cô nữa.
Lương Duyệt Nhan biến mất. Ý nghĩ này vô cùng chân thật, đi cùng với nỗi đau đớn không kiểm soát được, anh mở cửa xe vào đuổi theo hướng cô rời đi.
…
Nơi bận rộn nhất bệnh viện vào ban đêm là khoa cấp cứu, các y tá ở bàn phân loại được bao quanh bởi trẻ sơ sinh và người già, họ bình tĩnh đối mặt với các câu hỏi nôn nóng, giống như đá ngầm đứng vững trong sóng biển cuồng nộ, trên đá ngầm có một con đường dẫn đến ngôi đền, khẳng định sự thật này, Kinh Tố Đường không chút phân tâm mà chen vào, bị một người phía sau thô bạo túm lấy.
“Anh làm…” Kinh Tố Đường suýt chút nữa nổi giận, thấy một bác sĩ kéo anh, xuyên qua khẩu trang và kính mắt, lúc này anh mới nhận ra người quen cũ: “Lão Trịnh? Anh ở đây làm gì?”
“Trực ban, vừa kiểm tra phòng xong.” Giọng điệu lão Trịnh bất đắc dĩ: “Đại luật sư Kinh, tôi thấy anh từ lâu rồi, còn gọi anh mấy tiếng. Anh nổi giận với tôi làm gì?”
“Xin lỗi.”
“Bệnh đau nửa đầu lại tái phát?” Tính lão Trịnh vội vàng, một tay cầm tấm bảng kẹp trên nách xuống, lải nhải, ánh mắt rơi vào dấu vết bên cạnh cổ áo Kinh Tố Đường: “Hay là tham ăn bị dị ứng cái gì? Một thân nổi mẩn này!”
Mắt Kinh Tố Đường lóe lên: “Không, tôi không có việc gì, thật sự không có việc gì! Toi muốn tìm một người, vừa mới đưa vào không lâu. Một đứa trẻ ba bốn tuổi, dạ dày có vấn đề, lúc này đưa đi đâu rồi?”
“Tên là gì?”
“Lương Duyệt Nhan.”
“Cô bé à?”
“À không, đây là mẹ cậu bé.” Kinh Tố Đường ý thức được mình hiểu sai câu hỏi của lão Trình, không tự nhiên mà sửa lại: “Là một cậu bé, Viên Dương. Dương của Tùy Dương đế.”
“Bên cạnh có chữ hỏa đúng không. Cậu khoa xã hội này.” Lão Trịnh tìm ghi chép trên máy tính bảng, anh ta chỉ về một phía sau Kinh Tố Đường, mấy hàng ghế sắp ngồi đầy đối mặt với màn hình gọi số và cánh cửa phòng khám khép hờ. Lão Trịnh nói: “Kia kìa, ở phòng khám kia. Bác sĩ là anh em của tôi.”
“Được.”
Không đợi lão Trịnh nói gì, y tá trầm ổn như đá ngầm đã kéo một bệnh nhân xông tới, bàn tay túm lấy lão Trịnh, cô ấy nói “Bác sĩ Trịnh mau đến đây”, kéo người bên cạnh Kinh Tố Đường đi.
Thật ra Kinh Tố Đường cũng không mất bao nhiêu thời gian đã tìm được bóng dáng anh muốn tìm.
Viên Dương đang truyền dịch. Nửa người cậu bé dựa vào trong lòng Lương Duyệt Nhan, tư thế đó có hơi khó chịu, có lẽ bọn họ đang ngủ, giữa hai người không nói gì, giống như pho tượng bất động. Lương Duyệt Nhan ôm lấy cậu, giữa mẹ và con tạo thành một hình tam giác trừu tượng.
Y tá đến gần cô, cô ký vào giấy tờ y tá đưa cho. Viên Dương tỉnh lại, giật giật một chút, Lương Duyệt Nhan đỡ lấy bàn tay cắm kim tiêm cho cậu, Kinh Tố Đường vì thế mà nhìn thấy vết máu màu nâu nhàn nhạt trên tay cô.
Kinh Tố Đường đột nhiên phát hiện, anh chưa từng gặp cha của Viên Dương, một lần cũng không.
Nếu phải mô tả nhận thức về người này thì chỉ có thể tóm tắt nó trong ba điểm, không khác người chồng cường bạo, luôn vắng mặt trong buổi họp phụ huynh, còn nữa, một người đàn ông tạm thời chưa bị vợ mình giết.
Người này có khác gì đã chết?
Sống lưng Kinh Tố Đường đột nhiên lạnh toát, anh không nên suy ra kết luận này, thậm chí nghĩ đến cũng không nên.
Anh đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn về phía đó. Anh không hề ù tai, giờ khắc này vô cùng chân thật.
Trong trí nhớ anh có một cánh cửa mở ra. Anh giấu ký ức của mẹ mình ở nơi đó, thật ra anh nhớ rất rõ, bà yếu đuối xinh đẹp, cả đời này đều sống vì tình yêu, trớ trêu thay, cả đời bà đi nuôi một thứ cặn bã, cuối cùng trong đêm biết được người chồng thứ 2 đã làm gì với con trai mình, bà đã làm việc dũng cảm nhất trong đời, chính là treo cổ tự tử trên ban công.
Đồng thời Kinh Tố Đường cũng nhớ lại tang lễ của mẹ mình.
Trước khi hiểu ý nghĩa của từ suy sụp tinh thần, anh đã thực hiện một hành vi suy luận giống như trong sách giáo khoa. Anh vọt đến mâm trái cây trước linh đường, ném bài vị của mẹ mình xuống đất.
“Tại sao mẹ không giết hắn ta?”
“Hoặc là giết con.”
Anh khàn cả giọng, liên tục hỏi hai vấn đề này. Người chết không nghe được, cũng không trả lời được, anh vẫn muốn hỏi.
Đến bây giờ anh vẫn muốn hỏi.
Kinh Tố Đường hít sâu một hơi, anh gục đầu xuống, thấy trên tay mình có vết máu màu nâu giống hệt Lương Duyệt Nhan.
…
“Cha Dương Dương?”
Là giọng nói Kinh Tố Đường quen thuộc nhưng cách gọi lại khiến tim anh đập nhanh hơn. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi nhìn hai vòng thì thấy giáo viên lớp mầm non đang do dự vẫy tay với anh.
“Cha Dương Dương, anh cũng tới à.”
Cô ấy còn mặc tạp dề vàng nhạt, có lẽ là vội vàng đến bệnh viện nên chưa kịp cởi ra. Trên tạp dề này còn một ít vết bút màu và đất sét, vừa thấy thì biết là của trẻ con để lại. Trên tạp dề còn tên của cô tự viết lên: “Quyên Quyên.”
Xác nhận cô ấy gọi mình, Kinh Tố Đường không nhớ đến việc sửa lại mà giống như thật mà gật đầu.
Cô giáo đứng ở trước mặt Kinh Tố Đường, cô ấy xin lỗi anh, vụng về, nói năng lộn xộn. Bởi vì quá thích Dương Dương, nghe nói Dương Dương còn chưa từng đi công viên giải trí thì tự quyết định đưa cậu bé đi chơi, cậu bé muốn ăn gì cô ấy đều mua. Nhìn thấy cậu bé ọe một tiếng nôn mửa khắp nơi, cô ấy lập tức sợ hãi, may mắn thay nhân viên ở công viên đã đưa hai người đến bệnh viện.
Kinh Tố Đường yên lặng lắng nghe, anh không trả lời cũng không tỏ thái độ.
Đối với người chột dạ mà nói, im lặng tương đương với chỉ trích không tiếng động. Cô ấy vẫn đứng ở chỗ cũ không đi, cô ấy vẫn không thể buông bỏ đứa bé phải truyền dịch vì cô ấy kia.
“Tôi từng có một đứa con.” Cô giáo trẻ đột nhiên nói với Kinh Tố Đường: “Vào lúc tôi còn rất trẻ, cách 18 tuổi chỉ còn hai tháng.”
Nếu đã bắt đầu thì máy hát sẽ không dừng lại.
Kinh Tố Đường vẫn là người lắng nghe như cũ, ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên người Lương Duyệt Nhan.
“Là một bé trai.”
“Khi thi thể dục tôi bị ngất xỉu, lúc đó tôi mới biết mình mang thai, sáu tháng. Tôi sinh non, phải ngủ trong lồng ấm, địa phương nhỏ, bệnh viện nhỏ, nhiều sản phụ, không có cách nào, đứa bé không sống được đến ngày hôm sau. Tôi còn chưa kịp đặt tên cho đứa bé.”
“Nhưng ba mẹ tôi lại rất vui vẻ.” Khi nói lời này cô ấy khụt khịt mũi, sau đó nở nụ cười có phần bi thương.
“Nhưng đứa bé là tất cả của tôi. Tôi không hình dung được mình muốn nhìn đứa bé lớn lên như thế nào. Đứa bé trưởng thành, nhất định sẽ đáng yêu như Dương Dương. Tôi thích Dương Dương. Sao Dương Dương không phải con của tôi chứ?”
“Tôi rõ ràng có thể làm một người mẹ tốt. Ít nhất là tốt hơn cô ấy, tôi tốn nhiều thời gian ở bên Dương Dương như vậy. Tôi nhận lương, tôi biết, tôi đưa Dương Dương đi chơi, đi ăn ngon còn nhiều hơn cô ấy. Tôi chưa từng xem đây là một công việc, tôi…”
Cô gái trẻ dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Kinh Tố Đường, mang theo vài phần mong đợi kỳ quái. Giống như mong đợi một phiếu miễn tội sau khi đã xưng tội xong, thậm chí là lời cổ vũ và khẳng định.
Kinh Tố Đường mở miệng, anh không nhìn cô ấy, giọng nói anh không mang theo bất kỳ tình cảm nào.
“Cô chỉ là muốn làm một người mẹ.”
“Cô lúc ấy mới chỉ 17 tuổi. Thời gian đó không thích hợp, nhưng cô đã trưởng thành, hẳn là nên buông bỏ.”
“Tôi không biết vì sao cô lại nghĩ mình sẽ là một người mẹ tốt Tôi biết cô yêu Dương Dương, nhưng thậm chí cô còn không làm tốt công việc chăm sóc Dương Dương.”
Dường như anh đã hạ quyết tâm, đi về phía Lương Duyệt Nhan.
…
Nhắc lại: giết người là phạm pháp.