Chương 61: Ngoại truyện Thất tịch 3: Nụ hôn ngoại tình
- Trang Chủ
- Kill Your Husband - Hoàng Đại Khải
- Chương 61: Ngoại truyện Thất tịch 3: Nụ hôn ngoại tình
“Cô nhớ lại điệu waltz trong gió sớm vốn chỉ thuộc về nữ thần của các loài hoa. Nhưng tất cả những điều này đã không xảy ra.” – Love in the Time of Cholera của Marquez.
…
Phòng bao có WC, nhưng Kinh Tố Đường lại chạy ra bên ngoài, sau đó có người lên tiếng nhắc nhở nhưng anh coi như không nghe thấy. Anh đi rất nhanh, sợ gây chú ý cho người khác lại sợ gặp phải Viên Hải Bình, giống như là chạy trốn vậy.
Anh đứng trước một bồn rửa tay, rửa mặt xong thì cúi đầu, nước chảy qua gương mặt anh, nhỏ giọt từ chóp mũi xuống, anh đứng yên tại chỗ không chịu bước đi. Người xung quanh đi qua lại, cho rằng anh uống quá nhiều, người say sẽ tự động hình thành một kết giới không ai dám đến gần, có lẽ đây là cách thần rượu hiển linh.
Kinh Tố Đường quên đi thời gian, anh cũng bị thời gian lãng quên, một tờ giấy đột nhiên đưa đến trước mặt anh, anh hồi phục tinh thần.
“Tiểu luật sư, uống say rồi à? Mau trở về thôi.” Người đưa giấy cho anh đứng ở bên cạnh anh, khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách một bàn tay.
Vì thế Kinh Tố Đường thấy người đến tìm anh là Lương Duyệt Nhan. Không phải bạn gái anh.
Anh nhận lấy, yên lặng lau nước trên mặt. Có lẽ trên tóc còn có bọt nước, Lương Duyệt Nhan đưa tay lau đi, động tác của cô rất nhẹ, có chừng mực, một chút cũng không chạm đến anh.
Nhưng trên người anh vẫn còn dấu vết do cô cắn, cọ xát qua cần áo như là bị hơi thở của cô triệu hồi, đánh trống reo hò phát đau, sinh ra một loại đau ngứa không có chỗ để dùng tay gãi ngứa. Cơn đau này truyền đến tận tim.
Hôn môi là dành cho bạn trai, chứ không phải bạn tình.
Kinh Tố Đường tỉnh táo nhận ra điều này.
Sau khi ra khỏi cửa khách sạn, bọn họ vốn nên là người xa lạ.
Chắc anh cần phải tỉnh táo lại một chút.
“Phiền đàn chị lo lắng rồi, tôi quay lại đây.” Kinh Tố Đường nói, anh cũng không phải bị say, cũng không xin lỗi, nhìn về phía Lương Duyệt Nhan ở trong gương.
“Được.”
Đồng ý là đồng ý, nhưng cô vẫn bất động như núi đứng tại con đường Kinh Tố Đường cần phải đi ra kia, không có một chút ý tứ muốn để anh đi.
“Đàn chị?” Kinh Tố Đường thúc giục.
Bọn họ đối diện nhau trong gương, giống như hai tử sĩ trên đấu trường, Lương Duyệt Nhan tiến về phía anh một bước, anh cũng không tránh né. Sau đó cô duỗi tay chạm vào sườn mặt Kinh Tố Đường, ngón cái dừng ở khóe môi anh.
“Mang khẩu trang cũng không có tác dụng gì.” Lương Duyệt Nhan tự giễu nói: “Nhận ra rồi?”
“Cũng không khó nhận ra.” Kinh Tố Đường nhỏ giọng nói, anh khẽ trừng mắt nhìn cô, dùng một loại ánh mắt có lý không buông tha: “Lavoisier.”
Anh lại hỏi: “Chặn tôi ở đây làm gì? Tôi cũng không nói ra ngoài một chữ.”
“Ai lo lắng chuyện này.”
Lương Duyệt Nhan nhón chân lên, hôn lên nơi cô vừa dùng ngón cái chạm vào.
Hô hấp dừng lại. Không giống với hơi lạnh ở tay cô, môi cô ấm áp, hương sữa dưỡng thể tươi mát, trộn lẫn với mùi rượu mà anh chán ghét, nhà hóa học luôn có cách để biến những mùi vị lộn xộn không hợp nhau thành một loại ma dược làm cho nhịp tim của anh đập nhanh.
Khi người khởi xướng rút lui, biểu cảm vẫn nhàn nhạt. Kinh Tố Đường cứng ngắc nhìn cô, toàn thân chỉ còn mỗi con ngươi có thể cử động.
“Cô… Cô làm gì vậy…”
“Tôi cũng không biết.” Lương Duyệt Nhan nhún vai, giống như kẻ vô lại.
“Chúng ta như vậy không đúng. Cô có bạn trai rồi.” Câu nói đạo đức này của Kinh Tố Đường mềm nhũn, không hề có chút sức mạnh nào.
“Là một người có bạn gái còn đi hẹn chịch, tiểu luật sư, cảm giác đạo đức của anh thật mạnh.” Lương Duyệt Nhan chế giễu.
Bộ dáng ung dung của cô khiến Kinh Tố Đường tức giận, giống như cô đang dùng ánh mắt buồn cười nhìn một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt.
“Cô tránh ra!” Kinh Tố Đường nói.
Lương Duyệt Nhan nghe tiếng này thì lùi một bước, cô lùi đến trên hành lang, lùi ra một đường cho anh rời đi.
Thật ra ban đầu anh cũng có thể tránh được cô.
Có lẽ Kinh Tố Đường chính là một thằng ngốc bịt tai trộm chuông. (lừa mình dối người)
“Đàn chị, sao chị cũng ở đây?” Giọng nói của Yến Xuân Hòa truyền đến, giống như một tiếng chuông cảnh báo, kinh ngạc thấy Kinh Tố Đường đứng ở bồn rửa tay: “Tố Đường?”
Đường trở về “Đào Nguyên” không dài, Lương Duyệt Nhan đi ở phía sau đôi tình nhân. Không có ai mở miệng nói chuyện. Yến Xuân Hòa trì độn dường như cuối cùng cũng tỉnh táo lại vì cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên vừa rồi, ánh mắt của cô ấy âm thầm đảo qua đánh giá giữa Kinh Tố Đường và Lương Duyệt Nhan tự cho là không bị phát hiện. Cô ấy cắn môi, sau đó kéo Kinh Tố Đường lại.
Lương Duyệt Nhan làm bộ không nhìn thấy, cô cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình là tin nhắn mà cô đã đọc nhưng chưa từng trả lời lại.
“Nhan, kỳ nghỉ này dự định sẽ đưa em trai con đi giải sầu, chỉ có vé máy bay ngày mai là rẻ nhất. Thời gian gấp gáp, nếu con bận rộn thì cũng không nhất thiết phải đi theo, mẹ chuyển cho con 200 tệ.”
Sau đó là ô thông báo nhắc nhở chuyển khoản màu vàng cam.
Cô vẫn luôn không nhận.
Cô lại xem vòng bạn bè, một cái tên “Cẩm Phong – Liang” một phút trước đã đăng một bức ảnh tự chụp đeo kính râm: “Chuyến đi Osaka đã chờ đợi từ lâu, khởi hành!”
Mẹ nó tất cả đều không hề thú vị.
Khi vào cửa, cô tránh đi ánh mắt Kinh Tố Đường nhìn cô. Bọn họ một lần nữa biến thành người xa lạ.
Lương Duyệt Nhan giật giật ngón tay, kéo người được đặt tên với biểu tượng cảm xúc mặt trời nhỏ trong danh bạ vào danh sách đen.
…
Kinh Tố Đường và Yến Xuân Hòa cùng tản bộ trở lại đại học Dương Thành. Đến ký túc xá phải đi thêm một đoạn đường, thực tế đó là hai con đường song song, một con đường rất yên tĩnh, các cặp đôi rất thích đi dạo, còn con đường kia thì ồn ào. Các chàng trai cô gái trong khoa nghệ thuật thậm chí còn nhân cơ hội chiếm nửa con đường để luyện tập, đoạn đường không dài nhưng người khá đông.
Mỗi lần họ đều chọn con đường phía sau.
Tại ngã ba, Yến Xuân Hòa kéo ống tay áo của Kinh Tố Đường, thuận thế cô ấy kéo anh lại, đi về phía con đường yên tĩnh kia: “Hôm nay chúng ta đi đường này đi.”
Kinh Tố Đường đi theo cô ấy.
Ít đèn đường, hormone bùng phát ở nơi tăm tối khi cơ thể tiếp xúc.
Bọn họ đi ngang qua vài cặp đôi đang hôn nhau say đắm, Kinh Tố Đường đi như thể trên đường không có ai, giống như đều không liên quan đến anh. Anh giống như Moses đi qua biển Đỏ, không ai có thể chạm vào suy nghĩ của anh.
Mãi đến khi Yến Xuân Hòa dừng bước chân giữ chặt anh lại, Kinh Tố Đường mới như tỉnh lại từ giấc mộng: “Rơi đồ à?”
Yến Xuân Hòa lắc đầu.
“Không khỏe à?”
Yến Xuân Hòa không thể nhịn được nữa, cô ấy ấn bả vai Kinh Tố Đường, kéo gần khoảng cách giữa hai người Bước tiếp theo, cô ấy cuối cùng lấy hết can đảm vụng về tiến đến. 𝑻rải nghiệm đọc tr𝒖yện số 1 tại ﹙ 𝑻r 𝑼m𝑻r𝒖y𝖾n.V𝑵 ﹚
Kinh Tố Đường hoàn toàn không biết mục đích của cô ấy, mãi cho đến khi khuôn mặt Yến Xuân Hòa chợt phóng đại, anh mới lùi một bước theo bản năng, đưa tay đẩy cô ấy ra.
Lực của anh không lớn, Yến Xuân Hào lảo đảo mấy cái liền đứng vững. Cô ấy khó tin trợn mắt nhìn Kinh Tố Đường. Động tĩnh này làm những đôi tình nhân ôm nhau gần đó dừng nói chuyện, tò mò đưa mắt nhìn về phía hai người.
“Xuân Hòa?”
“Anh không muốn hôn em sao?” Yến Xuân Hòa gian nan hỏi. Như thể hỏi câu này chính là một điều đáng xấu hổ.
Phản ứng đầu tiên chính là đáp án.
Kinh Tố Đường mím môi, luật sư có trình độ sẽ biết khi nào nên giữ im lặng.
“Không phải chúng ta là quan hệ người yêu sao? Như này là sao? Mới gặp mặt lần đầu tiên mà anh đã nhìn chị ta như vậy rồi? Anh từng nhìn em như thế không? Vừa gặp như đã quen, còn trốn ở một chỗ nói chuyện với nhau, nói cái gì?” Yến Xuân Hòa hỏi hết câu này đến câu khác: “Các người đều tránh tôi như rắn rết? Mọi người đều thích Lương Duyệt Nhan, không thích tôi, đúng không?”
Yến Xuân Hòa càng kích động hơn, sau khi Kinh Tố Đường trưởng thành cho rằng anh sẽ không nhìn thấy sự sụp đổ ở bất kỳ ai, cho đến bây giờ. Khi Yến Xuân Hòa nói đến câu cuối cùng, không nhịn được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Kinh Tố Đường lúc này bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào. Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất phát ra tiếng khóc, cảm xúc đè nén đã lâu nhân cơ hội này phát tiết ra.
Anh biết nguyên nhân Yến Xuân Hòa khóc.
Kinh Tố Đường ngồi xổm xuống đối diện cô ấy, chờ cô ấy nín khóc, anh bắt đầu nói chuyện, cô ấy dần bình tĩnh. Cô rất khác cự việc Kinh Tố Đường nhắc đến Tư Nhu, nhưng giống như giải cảm, khi anh nhắc đến lần thứ hai, thứ ba, cô rơi vào trầm tư.
Anh mổ tâm ma của Yến Xuân Hòa ra, phân tích từng cái. Anh tránh đi tâm ma của mình, nó không quan trọng.
Nửa tiếng sau, Kinh Tố Đường đưa Yến Xuân Hòa hai mắt sưng đỏ như hạch đào đến dưới lầu ký túc xá, cách thời gian tắt đèn còn năm phút, các nữ sinh vội vàng trở về tránh đi hai người chậm chạp này, vui vẻ chạy vào ký túc xá như chạy đua về thành.
Như thường lệ. Khoảng cách giữa hai người như giữa các chuyên gia gỡ bom và quả bom.
Anh cứng ngắc vẫy tay với Yến Xuân Hòa, nói: “Vậy… cứ như vậy đi.”
Yến Xuân Hòa khô khan nói: “Tạm biệt, bạn trai cũ.” Sau khi nói xong, cô ấy đột nhiên nở nụ cười như trút được gánh nắng, cô ấy nói: “Nếu anh không làm luật sư, nói không chừng có thể cố gắng theo hướng làm chuyên gia tư vấn tâm lý.”
Kinh Tố Đường gật đầu, anh đột nhiên cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, anh xoay người, bài hát cuối cùng của đàn anh bên khoa âm nhạc biểu diễn trên đường vang đến: “You got the body and now you want my soul.”
(Em đã có được thân thể tôi và giờ em muốn cả trái tim tôi.)
Yến Xuân Hòa nói rất nhẹ: “Mặc dù anh phủ nhận nhưng em cảm thấy anh thích đàn chị.”
Kinh Tố Đường đã đi xa.
Cô nói với giọng chỉ mình cô nghe thấy: “Anh chưa từng nhìn em với ánh mắt như vậy.”
…
Kinh Tố Đường muốn gặp Lương Duyệt Nhan một lần. Bất cứ nơi nào ngoại trừ phòng khách sạn. Anh muốn gặp cô.
“L, có thể gặp nhau không?”
Tin nhắn không thể gửi đến cho cô.
“Tin nhắn đã được gửi, nhưng đã bị từ chối.”
Kinh Tố Đường sửng sốt, anh không tự chủ được cảm thấy hoảng loạn. Có chỗ nào không đúng, một đáp án miêu tả sinh động, phản ứng đầu tiên chính là đáp án, nhưng anh không dám nghĩ.
Anh gọi điện thoại cho cô, tút 13 lần sau đó cúp máy. Cô không trả lời. Gọi một lần nữa thì đã không thể.
Cô thậm chí xóa tài khoản trên trang web hẹn hò.
Ảnh đại diện trở thành màu trắng, L trở thành ‘người dùng không tồn tại’. Đoạn hội thoại cũng chỉ còn phần tin nhắn của mỗi anh giống như anh đang tự độc thoại.
Kinh Tố Đường thậm chí còn chưa nghĩ ra cách định nghĩa mối quan hệ này, cô đã rút lui sạch sẽ, để lại một người sạch sẽ khác là anh.
Câu cuối cùng anh nói với cô là: “Cô tránh ra.”
Cô đi phía sau anh và Yến Xuân Hòa giống như một người xa lạ, từ giây phút đó cô đã làm theo yêu cầu của anh.
Nếu một người biến mất thì sẽ tan biến vào không khí như một làn khói, giống như chiếc lá chìm trong khu rừng, giống như giọt nước rơi xuống mặt biển.
Xem xét từ phương diện lý trí, đây thực sự là một cách kết thúc mối quan hệ bạn tình hoàn hảo như trong sách giáo khoa.
Anh thực sự nghĩ như vậy.
Nhưng mà.
Đêm trước kỳ nghỉ tuần lễ vàng. bạn cùng phòng đều về nhà, cả phòng ký túc xá thậm chí không còn ai, Kinh Tố Đường tắm nước nóng nhìn ra ngoài cửa, phòng sáng đèn chỉ có ba cái.
Anh mở hộp gỗ ra, đóng lại rồi lại mở ra. Gậy mát xa đặt dưới cùng, từ lâu đã không sạc pin, anh mất một phút mới nhớ ra nơi để bộ sạc, sau khi ở cùng L anh đã không dùng đến nó. Kinh Tố Đường lấy nó sạc pin, ánh mắt anh dừng lại ở Strapon(*) ở trên cùng chiếc hộp.
Màu đen kia do cô chọn, đai đeo cũng màu đen, rất phù hợp với cô, anh sẽ giúp cô đeo nó lên. Chân L thon dài trắng nõn, khóa thắt lưng kéo đến khe trong cùng, sư tương phản đen trắng ấy tràn ngập dục vọng, lúc này anh sẽ đỏ mặt, còn cô sẽ nắm cằm anh, trong đôi mắt như sóng ngầm mãnh liệt.
Gậy mát xa không hoạt động, chuyển đến cấp độ nào cũng vô dụng.
Cô sẽ làm chuyện này với Viên Hải Bình sao?
Nếu cô tìm được bạn tình khác rồi thì sao?
Anh rất khó để không tưởng tượng, một người khác giúp cô đeo Strapon lên, nằm xuống trước mặt cô, mở chân ra, kẹp lấy eo cô, cô thấp giọng mắng một câu: “Đê tiện.”
Kinh Tố Đường mất đi toàn bộ hứng thú, đột nhiên nóng giận, anh hung hăng ném gậy mát xa trên bàn xuống đất, chất liệu nhựa dính bụi bẩn.
Muốn gặp cô.