Chương 58: Thelma & Louise
(*) Thelma & Louise là một bộ phim kể về hai người bạn tham gia vào một chuyến đi đường dài với những hệ quả tai hại.
Đây là review nội dung mình trích dẫn từ tuanlalarme.com (Các bạn có thể bỏ qua nếu muốn, không ảnh hưởng đến mạch truyện)
Thelma (Geena Davis) là một người vợ đảm đang, kết hôn khi còn đang rất trẻ. Cô tự mặc định vai trò của mình, luẩn quẩn trong bốn góc nhà, chăm sóc cho anh chồng kiêu ngạo, gia trưởng. Cô lúc nào cũng sợ chồng, đến xin đi chơi cùng bạn cũng không dám. Cho đến một ngày, cô bạn thân Louise của cô, người đang làm bồi bàn trong nhà hàng, gặp trục trặc trong chuyện tình cảm với người yêu. Louise rủ Thelma đi chơi xa để thay đổi, mà thực chất là để chọc giận người yêu của mình. Thelma do dự, sợ chồng không đồng ý, nên không dám hỏi xin chồng mình. Cô biết anh chồng sẽ không bao giờ đồng ý. Nên cô quyết định, im lặng lên đường cùng bạn và chỉ để lại lời nhắn, dù biết rằng, hắn ta sẽ “giết” mình. Chuyến hành trình bắt đầu, hành trình của tình bạn, hành trình khám phá bản thân, và hành trình phá bung mọi định kiến xã hội của hai người phụ nữ trên xa lộ nước Mỹ, vốn không phải lúc nào cũng bình an. Louise thể hiện là một người phụ nữ mạnh mẽ, làm chủ cuộc sống, làm việc gì cũng suy nghĩ cẩn thận, hoàn toàn khác với một Thelma có phần hoang dã, yếu đuối, và ngây thơ.
—
“Tôi đã đi một chặng đường rất dài chỉ để nhìn thấy em, chạm vào em, và tôi không thể chết cho đến khi nhìn thấy em, tôi sợ rằng sau này mình sẽ mất em.” – Whitman.
…
Lương Duyệt Nhan trong con hẻm giống như một đám mây đen lơ lửng trong một đêm không có trăng sao, bóng dáng mơ hồ nhưng đường nét lại rõ ràng, phía sau cô phảng phất như có ánh trăng chiếu lên bóng hình cô, nhưng bóng tối tứ phía cũng bao vây lấy cô, như một vực sâu, nuốt chửng cô, muốn dung hợp lại, để cô hòa làm một với bóng tối.
Cổ họng Kinh Tố Đường căng thẳng, anh vô thức đưa tay về phía cô.
Lúc này trên mặt đất có một vật tỏa sáng rực rỡ, sột soạt run rẩy trên mặt đất, không phân rõ màu sắc, là một chiếc điện thoại nứt màn hình. Người đang nằm dường như bị động tác nhỏ này đánh thức, phát ra những tiếng ư ử vô nghĩa, Lương Duyệt Nhan cúi đầu nhìn hắn ta, như thể đang kiểm tra cá trong bể bá ở khu thực phẩm tươi sống của siêu thị.
“Mau đi theo tôi.” Kinh Tố Đường thấp giọng nói với cô.
Lương Duyệt Nhan không ngẩng đầu lên, tay cầm búa buông thõng bên người, không có ý muốn đuổi tận giết tuyệt. Ngược lại, lực chú ý của cô bị chiếc điện thoại sáng lên trên mặt đất hấp dẫn, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên cánh tay người đàn ông nằm trên mặt đất, có một hình xăm cá voi, dưới cá voi là vài gợn sóng phác thảo đơn giản, hình xăm như vậy không phải là một thợ xăm nào đó có thể thiết kế, nó giống như kiểu phong cách mà một số người thần bí sẽ chọn.
Đặt nó lên “con côn trùng độc” không rõ nguồn gốc này có một cảm giác không hợp đến kỳ lạ, đan xen với cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Lương Duyệt Nhan dường như đang ở trong sách Khải Huyền(*), mỗi bức tranh đều giống như một lời tiên tri khó hiểu.
(*) Cuốn sách cuối cùng của Kinh Tân Ước, có nội dung về tiên tri.
“Đợi đã.” Lương Duyệt Nhan nói với Kinh Tố Đường. Cô lấy điện thoại của mình ra chụp lại hình xăm này, khi đèn flash sáng lên, con trùng độc(*) kia co rúm lại như bị điện giật. Adrenaline tiết ra quá mức dẫn đến phản ứng căng thẳng, Lương Duyệt Nhan cực nhanh giẫm lên cánh tay hắn ta, lại chụp thêm tấm nữa.
(*) Trùng độc là cách tác giả gọi ẩn dụ người đàn ông này.
“Cô đang làm gì vậy? Mau đi với tôi.” Kinh Tố Đường vừa cảnh giác động tĩnh sau lưng, xác nhận không có người chú ý đến nơi này mới từ từ đi về phía trước vài bước. Người nằm trên mặt đất không mất đi ý thức, thậm chí còn đang hồi phục sức mạnh thể chất, anh phải nhanh đến bên cạnh cô càng sớm càng tốt. Kinh Tố Đường giống như đang đi trên dây thép ở độ cao 10,000 mét, lo trước lo sau, gần như dùng hết sức lực toàn thân, nếu trái tim nhảy ra khỏi miệng anh, thậm chí anh cũng không rảnh bắt nó trở về.
“Anh xem cái này đi.” Lương Duyệt Nhan nói.
“Chúng ta phải đi!” Kinh Tố Đường thúc giục.
Lương Duyệt Nhan chỉ vào mặt đất.
Thứ hấp dẫn Kinh Tố Đường không phải là hình xăm Lương Duyệt Nhan chỉ mà là màn hình điện thoại chưa tắt, hai cuộc gọi nhỡ đến từ “Anh”.
Kinh Tố Đường nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình, một chiếc xe thể thao, tập trung đơn thuần vào thân xe thể thao, bên cạnh xe có một người đứng cúi đầu, híp mắt nhìn ống kính, là người Kinh Tố Đường đã nhìn thấy vài lần trong CCTV của đội cảnh sát hình sự. Chưa đến một giây anh đã nhớ ra người này, Lư Văn!
Người đàn ông nằm trên mặt đất không chỉ biết Lư Văn mà còn làm chuyện tương tự Lư Văn.
“Cá voi đen.”
Lương Duyệt Nhan và Kinh Tố Đường đồng thời nói ra ba chữ này.
Có phải sẽ có một chiếc xe đang tiếp ứng, ở một góc phố nào đó chờ đợi Lương Duyệt Nhan hôn mê được đưa vào không, đưa cô đi, đến một nơi không ai biết. Ý nghĩ này đột nhiên chiếm đầy tất cả ý thức của Kinh Tố Đường.
Kinh Tố Đường theo bản năng nhìn lướt qua phía sau, không có ai, rất tốt, anh nắm lấy cổ tay Lương Duyệt Nhan chạy ra ngoài, mặt đất ẩm ướt có hơi trơn trượt, suýt chút nữa làm anh trượt ngã, rất nhiều lần anh ổn định lại trọng tâm, chạy rất nhanh, gần như có thể nhấc lên một luồng khí theo bước chân anh.
Lương Duyệt Nhan nhất thời không phản ứng lại, lảo đảo một chút, anh nắm chặt tay cô hơn, đan xen mười ngón tay với cô, như vậy sẽ không cần lo lắng buông cô ra nữa. Lương Duyệt Nhan đi theo, bọn họ chạy về phía trước như chạy trốn, chạy tới lối ra có ánh sáng kia.
…
Một chiếc Cayenne chạy ra khỏi bãi đỗ xe, khi rẽ vào đường chính, lốp xe vaf mặt đường ma sát mạnh tạo ra tiếng chói tai, dạo một số người vừa bước ra khỏi vỉa hè. Chiếc xe chạy đến ngã tư dưới áp lực, lao ra ngoài vào giây cuối cùng khi đèn vàng vừa chuyển.
Xe chạy rất xa về phía tây, hoàng hôn giống như một đĩa bay bị ném ra ngoài, chiếc xe như đang đuổi theo nó.
Quy hoạch của Dương Thành được thực hiện rất có nề nếp, phía bắc là khu phát triển công nghiệp, phía tây là thành phố đại học. Một cơ sở khác của đại học Dương Thành nằm ngay trung tâm thành phố đại học, cùng chung một hồ muối với đại học Sư phạm Dương Thành.
Cayenne cuối cùng cũng đã giảm tốc độ trên con đường gần trường. Nhân viên bảo vệ lười biếng mở cửa, chiếc xe đi vào, bảo vệ không quên hét một tiếng: “Chậm một chút.”
Tốc độ xe chậm rãi đi qua nhà hàng, phố ăn vặt, sau đó là ký túc xá, khu dạy học và hành chính. Cuối cùng dừng lại ở khu đất trống cách hồ muối không xa
Hồ muối yên tĩnh không gợn sóng, phản chiếu tất cả mọi thứ ở phía trên nó như một tấm gương, nên bầu trời tràn ngập những tia sáng đỏ rực, trong khu rừng bê tông chật chội, có một nơi gần như tận cùng của thế giới.
Vách núi dựng đứng như một kẻ liều mạng.
Lương Duyệt Nhan xuống xe, Kinh Tố Đường cũng vậy. Hai người một trước một sau đi về phía hồ muối. Rìa hồ muối là muối xám trắng, xóa nhòa ranh giới giữa con đường bên ngoài và bãi biển. Hồ muối có lẽ không sâu, đứng từ xa có ba hay hai cô gái đi chân trần xuống nước chụp ảnh.
Kinh Tố Đường cảnh giác nhìn về phía sau bọn họ, phía sau không có ai, cũng không có xe, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng. Anh quay sang Lương Duyệt Nhan, vừa thấy may mắn lại thấy sợ hãi: “Tên đó đang theo dõi cô. Vừa rồi sao cô không nghe điện thoại của tôi?”
“Bởi vì tôi cũng phát hiện hắn ta đang theo dõi tôi.” Lương Duyệt Nhan nói, cô cười như có như không: “Bây giờ tôi phát hiện ra anh cũng đang theo dõi tôi, ngài luật sư.”
Ánh mắt Kinh Tố Đường lóe lên, anh càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt: “Không, không phải. Tên đó, hắn cũng cùng bọn với đám người bắt những đứa trẻ đó. Chắc chắn gần đó có người tiếp ứng, lỡ như…”
“Anh sợ cá voi đen như vậy sao?” Lương Duyệt Nhan hỏi.
“Cũng chưa đến mức sợ hãi.” Kinh Tố Đường phản bác cùng đôi môi tái nhợt của anh. Sự hoảng loạn vừa rồi là thật, phản ứng theo bản năng không thể lừa người được.
“Tôi không phải không sao à?” Lương Duyệt Nhan nói.
Anh kéo cổ áo lung tung, cà vạt đã lỏng lẻo, dáng vẻ chật vật. Lương Duyệt Nhan khi bình tĩnh có hai loại hấp dẫn, Kinh Tố Đường cũng chậm rãi tỉnh táo lại. Lương Duyệt Nhan không nhịn được cong khóe môi lên, sau đó cô nhìn thấy mu bàn tay Kinh Tố Đường không biết dính máu từ lúc nào, màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt, ánh mắt cô ảm đạm.
Lương Duyệt Nhan cứng rắn kéo tay Kinh Tố Đường lại, nhấc làn váy màu đen của mình dùng sức lau mu bàn tay của anh. Độ bám dính của máu rất mạnh, chà xát thế nào cũng không thể lau sạch. Anh mặc cho cô kéo, không lau được cũng không sao, dù sao trên tay cô cung có máu.
“Đều do tên khốn kia, bữa tối tôi chuẩn bị cho Dương Dương đều đi tong rồi.” Lương Duyệt Nhan đột nhiên nói.
“Phố ăn vặt có một nhà hàng, ông chủ tự mình xây dựng một lò nướng để làm pizza. Trước kia tôi nhận được học bổng sẽ đến đó ăn.” Kinh Tố Đường nói thêm một câu: “Dương Dương sẽ thích.”
“Dương Dương thích ăn vị dứa.” Lương Duyệt Nhan nghĩ rồi lại nói: “Tôi thích ăn hải sản.”
“Tôi cũng thích hải sản. Hai đấu một.”
Lương Duyệt Nhan thoải mái khẽ cười, hơi lạnh từ tay cô bao lấy ngón tay Kinh Tố Đường, vẫn đối kháng vô vị với vết máu không thể xóa kia như cũ.
Giây tiếp theo cô quyết định nói về con voi trong phòng(? Mình cũng không hiểu câu này của tác giả có ý gì)
“Ngài luật sư, thật ra vừa rồi anh đều thấy cả nhỉ?”
…
Chương sau là ngoại truyện, không ảnh hưởng đến cốt truyện đang diễn ra